SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Phương Hạ không phải kẻ ngốc, nếu như muốn Giang Ninh giúp đỡ mình, anh ta tất nhiên sẽ phải trả giá.

Nếu không, đừng nói lấy được quyền phổ, chứ đừng nói việc giết Giang Ninh? Cho dù anh ta có làm nhiều hơn nữa, thì nhà họ Phương cũng không có chỗ cho anh ta, anh ta làm nhiều như vậy, còn có tác dụng gì?

Chuyện cậu ta lo lắng nhất chính là Phương Uy cảm thấy cậu ta đã chết hoặc vứt hết mặt mũi của nhà họ Phương, không có tư cách trở thành gia chủ, vậy thì rất phiên phức.

“Cậu có thể cho tôi cái gì?”

Giang Ninh dừng bước, nhìn Phương Hạ.

Phương Hạ căn răng, ánh mắt thay đổi: “Anh muốn cô Phương Nhiễm của tôi đúng không?”

“Tôi có thể giúp anh cứu bà ấy ra ngoài!”

Cậu ta biết rõ, nếu mình muốn đàm phán, phải đưa ra điều kiện khiến Giang Ninh cảm thấy hứng thú, nếu không, căn bản không có tư cách đàm phán.

“Giúp tôi?”

“Không phải, là giúp tôi!”

Phương Hạ lập tức lắc đầu, sửa lại cách nói: “Phương Nhiễm là cô ruột của tôi, bà ¡ đối xử bất công, bị nhốt hai mươi năm, từ lâu tôi đã muốn cứu bà ấy ra ngoài!”

“Tôi quay về nhà họ Phương để cứu bà ấy ra ngoài, nhưng anh phải đảm bảo tôi có thể trở lại nhà họ Phương một cách an toàn, thế nào?”

“Tôi dựa vào cái gì để tin cậu?”

Giang Ninh nhịn không được bật cười: “Tôi nhất định sẽ cứu bà ấy về, có cậu hay không cũng không quan trọng”

“Dựa vào đánh đấm sao?”

Phương Hạ cắn răng: “Không dám nói nhà của tôi là dòng họ lánh đời mạnh nhất, nhưng mấy vị cụ tổ cũng không hiền lành gì! Cho dù thực lực của anh rất mạnh, nhưng những người khác thì sao? Anh không sợ bọn họ sẽ chết à?”

“Giang Ninh, có một biện pháp rất tốt sao anh không cần?

Tôi có thể cam đoan, cô Phương Nhiễm của tôi hoàn hảo không bị thương gì đưa đến Đông Hải, sao anh không làm?”

Phương Hạ nói: “Mục đích của tôi là vị trí gia chủ nhà họ Phương! Kẻ thù của tôi không phải là anh, tôi và anh đều biết rõ điều này”

Còn tương lai, hai người có trở thành kẻ thù hay không thì Giang Ninh chưa nghĩ đến, nhưng Phương Hạ đã nói không muốn trở thành kẻ thù với Giang Ninh, kẻ điên này thật sự rất đáng sợ.

Giang Ninh không nói gì.

Phương Hạ hơi gấp gáp.

“Tôi thề!”

Anh ta dựng thẳng ba ngón tay: “Dựa vào sức mạnh của anh, nếu tôi lật lọng, anh muốn giết tôi cũng không phải việc gì khó”

“Cậu nói không sai.”

Giang Ninh gật đầu: “Tôi có thể cho cậu trở lại nhà họ Phương một cách an toàn, thậm chí có thể cho cậu một tờ quyền phổ trợ giúp cậu lấy được vị trí gia chủ tương lai, nhưng Phương Nhiễm của tôi phải bình an đến được Đông Hải”

“Đồng ý!”

Phương Hạ vội vàng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi