SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Được!”

Tư Mã Cương gật đầu, kìm nén sự tức giận: “Cậu muốn như thế nào?”

Trên người ông ấy không mang quá nhiều đồ quý giá, trong mắt ông ấy Tư Mã Tuyền không quá đáng giá, đặc biệt là hôm nay, Tư Mã Tuyền làm mất mặt toàn bộ nhà họ Tư Mãt “Muốn ông viết một câu”

Giang Ninh vảy tay, anh Cẩu lập tức mang bút giấy lại, trải lên bàn, đặt trước mặt Tư Mã Cương, tức khắc làm cho Tư Mã Cương có hơi ngây ngốc, không biết Giang Ninh muốn làm cái gì Đến cả Tư Mã Tuyên, cũng không biết Giang Ninh muốn làm gì: Viết một câu?

Chữ của Tư Mã Cường dường như không có gì đáng giá, chỉ muốn.

ông ta viết mấy câu, Giang Ninh liền đồng ý thả mình ra?

“Viết cái gì!”

Tư Mã Cương không muốn phí lời.

“Thiên Đạo Vô Cực!”

Từng chữ từng lời của Giang Ninh, nói cực kỳ rõ rằng.

Thế mà lại chỉ là bốn chữ đơn giản như vậy? Có ngụ ý gì Tư Mã Cương không có cảm giác gì.

Ông ta nhấc bứt muốn viết, Giang Ninh giơ tay: “Từ từ đã, tôi còn chưa.

nói xong”

“Ông phải dùng thế chữ Hán, dùng đúng thế chữ từ đời tố tiên của các ông để lại * để viết hai chữ Tư Mã trên biển hiệu, hiếu không?”

(Đoạn sau có nói về ghép chữ nên em sửa lại raw một chút ạ) Biển hiệu của cửa nhà họ Tư Mấ?

Hai chữ Tư Mã trên đó, luôn là thể chữ do tổ tiên truyền lại, không phải thể chữ bình thường, Giang Ninh muốn thể chữ này làm gì?

Tư Mã Cương cau mày, nhấc bút lên rồi nhưng lại không động tay, ông ta không biết Giang Ninh muốn mình dùng thể chữ ấy để viết chữ làm gì, ông ta càng không biết, Giang Ninh sẽ biết mình cũng biết loại kiểu thể chữ này.

Tuy nhiên, chữ ông ta biết viết không quá nhiều, nhưng bốn chữ thiên đạo vô cực, ông ta vẫn biết viết “Một câu này, đổi một người”

Giang Ninh lạnh lùng nói: “Nếu ông cảm thấy có lời thì viết, còn nếu không thì đừng viết!”

“Tôi viết!”

Tư Mã Cương hừ một tiếng, nhấc bút lên lập tức viết, mắt nhìn một cái, như ngựa chạy loạn, hình thù kỳ quái, căn bản không nhìn được ra là chữ.

Càng giống như một loại ký hiệu, một loại ký hiệu đặc biệt.

Tư Mã Cương ném chiếc bút vừa viết xong sang một bên, lườm Giang Ninh: “Lấy đi!”

Giang Ninh gật đầu, anh Cẩu lập tức bước lên phía trước, cẩn thận mang giấy bút đi.

“Được thôi, ông có thế đưa cậu ta đi”

Giang Ninh chỉ vào Tư Mã Tuyền.

“Tôi muốn đưa Tư Mã Hãng đi!”

Tư Mã Cương lại lắc đầu, căn bản không đế ý tới Tư Mã Tuyền: “Thả Tư Mã Hãng, còn nó, muốn giết muốn đánh, là chuyện của các người, không liên quan tới tôi!

Vừa nghe, sắc mặt Tư Mã Tuyền liền thay đổi, tức khắc xám ngoét như tro tàn.

Đại trưởng lão lại trực tiếp vứt bỏ mình như vậy sao?

Tư Mã Hãng tuy là cháu trai của ông ấy, nhưng bản thân cũng là trưởng lão của họ Tư Mã, sao ông ta có thể đối xử với mình như vậy?

“Đại trưởng lão..”

Tư Mã Tuyền có hơi khó tin nhìn đại trưởng lão, cậu ta không ngờ, bản thân sẽ bị vứt bỏ.

“Hừ, trong mắt tôi, anh vô giá tr Tư Mã Cương không chút khách sáo, ông ta nhìn Tư Mã Tuyên một cái rồi lập tức không để ý nữa, mắt trừng Giang Ninh, chỉ cần đưa được Tư Mã Hãng đi, cái khác ông ta mặc kệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi