SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Ngay cả hai lão gia nhà họ Phương cũng phải cho Tư Mã Cương chút thể diện.

Chẳng lẽ muốn trở mặt với dòng họ Tư Mã hay sao?

“Nhà họ Phương…Giang Ninh…các người, không kẻ nào có thế chết trong yên ổn đâu!”

Cùng lúc đó.

Tại nhà họ Phương!

Ở sân sau, chưa từng có ai dám bước vào.

Vài cây long não cổ thụ, sừng sững như đứng trong mây.

Lá cây rậm rạp che khuất cả đất trời, bầu không khí u ám.

Đẳng sau cây long não cố thụ là một căn nhà gỗ, không biết đã được xây dựng bao nhiêu năm, trước căn nhà lá rụng nhiều, cơn gió thổi nhẹ cuốn lá lên và sau đó lại từ từ rơi xuống.

Lúc này, trong căn nhà gõ, Phương Uy đứng đó, đầu hơi cúi xuống, sắc mặt có vẻ không tốt cho lắm.

“Chuyện này quả thực là trách nhiệm của tôi, tôi đã làm mất mặt nhà họ Phương”

Phương Uy nói: “Chuyện lần này có ảnh hưởng đến bảy gia tộc lánh đời khác, vì vậy tôi đến đây là thỉnh giáo hai vị tiếp theo nên làm như thế nào”

Trước mặt ông ta là hai người đàn ông tóc hoa râm, một người ngồi bên trái và một người ngồi bên phải, trông giống hệt nhau, ngay cả điệu bộ của họ cũng có phần tương đồng, “Ông là người đứng đầu gia tộc, cần phải làm như thế nào là do ông quyết định”

Người đàn ông bên trái mở miệng nói, giọng có chút khàn khàn.

“Quyền phổ này là thật”

Người đàn ông ngồi bên phải, nhìn vào quyền phổ trong tay, dùng ngón tay xoa nhẹ lên quyền phổ, cảm giác từ ngón tay truyền đến nói cho ông ta biết quyền phổ này là thật.

Ông ta liếc nhìn Phương Uy rồi gật đầu: “Ông ấy nói đúng. Ông là chủ gia tộc, nên tự mình đưa ra quyết định”

“Hai người chúng tôi, khi đó để ông làm chủ gia tộc chính là giao nhà họ Phương cho ông, ông có hiểu không”

“Nhưng…nhị trưởng lão: “

Phương Uy do dự một chút: “Liên quan đến bảy gia tộc lánh đời kia, nếu bọn họ cảm thấy chúng ta liên thủ với Đông Hải để lừa gạt bọn họ, bọn họ nhất định gây bất lợi đối với nhà họ Phương chúng tai”

Điều duy nhất mà ông ta lo lắng là điều này.

“Bây giờ quyền phổ đã xuất hiện, hiệp ước đình chiến trước kia sẽ bị bãi bỏ. Bất cứ một gia tộc lánh đời nào cũng sẽ không chịu ngồi yên, bọn họ nhất định sẽ ra tay”

“Tôi lo lắng bọn họ sẽ hợp lực với nhau!”

Nỗi lo lớn nhất của Phương Uy là nhà họ Phương sẽ bị các gia tộc khác cô lập, mà cho dù họ không muốn đi chẳng nữa thì tên nhóc Giang Ninh lòng dạ hiểm độc đó cũng sẽ tính kế, khiến bọn họ nghỉ ngờ nhà họ Phương.

Nếu mọi việc không được giải quyết ổn thỏa, rất có khả năng, nhà họ Phương sẽ bị cô lập.

Ông ta chẳng lẽ lại không biết Giang Ninh là muốn báo thù cho.

Phương Thụ, hủy hoại nhà họ Phương.

“Hợp lực để đối phó nhà họ Phương chúng ta sao?”

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão nhìn nhau, cười nhạt, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại lộ ra vẻ độc đoán: “Bọn họ dám?”

“Các vị có chắc là bọn họ không dám không!”

Phương Uy nói: “Bọn họ sẽ tìm lý do, nói rằng nhà họ Phương chúng ta vi phạm hiệp ước, bí mật phái người ra xuống núi truy tìm tung tích của quyền phổ, tên khốn Hắc Sơn đó…”

Nghĩ đến điều này, Phương Uy trở nên tức giận.

Chỉ với điểm này, nhà họ Phương sẽ trở thành chủ đề của câu chuyện, muốn giải thích cũng không có cách nào giải thích nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi