SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Giang Ninh nói xong liên đi vào phòng, rầm một tiếng đã đóng cửa lại.

Giang Hải đứng ở cửa chậm rãi thở hắt ra một hơi. Gã phát hiện sau lưng mình đã hoàn toàn ướt sũng rồi.

Còn sống rồi.

Cho dù gã là một kẻ mạnh, thậm chí cũng không yếu hơn Diệp Tâm Hỏa, nhưng gã đã từng tận mắt nhìn thấy thực lực đáng sợ của Giang Ninh, iên gã biết rất rõ, cho dù có năm người như gã liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của Giang Ninh.

Người bình thường căn bản không thể nào hiểu nổi sự khủng khiếp của Giang Ninh!

“Cô Lâm, cảm ơn.

Trong lòng Giang Hải cảm kích nói.

‘Gã không muốn ở lại lâu hơn, lập tức rời đi để tránh Giang Ninh đổi ý.

Trong phòng, Lâm Vũ Chân dè dặt quan sát Giang Ninh.

Cô cảm giác được rõ ràng tâm trạng của Giang Ninh.

hình như có chút không đúng.

“Anh lại tức giận rồi”

Lâm Vũ Chân nói.

“Không có.”

Giang Ninh lắc đầu.

“Anh đúng là đang tức giận.”

Lâm Vũ Chân hừ một tiếng và đi tới trước mặt Giang Ninh, khẽ ngẩng đầu, nhìn vào mắt hán: “Anh giận em à”

“Sau này em sẽ không uống rượu nữa, được không?”

Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân rồi không nhịn được liền bật cười, khẽ xoa đầu cô đầy vẻ cưng chiều.

Hắn đương nhiên biết Lâm Vũ Chân đã nhìn ra nguyên nhân là vì Giang Hải, nhưng cô vẫn ôm chuyện này lên trên người mình.

“Được rồi!”

Giang Ninh tức giận nói: “Về sau em còn uống rượu nữa thì anh sẽ mách với mẹ, bảo mẹ phạt eml”

“Hả? Vậy anh không phạt em sao?”

“Anh không nỡ”“

“Người vừa nấy là ai vậy?”

“Không quen”

“Được rồi, em không hỏi nữa…”

Giang Đạo Nhiên ngồi trong quán cà phê ở tầng dưới, trước mặt có đặt một cốc cà phê nhưng không hề đụng tới.

Ông ta chưa bao giờ uống cà phê, chỉ cảm thấy cô gái trẻ giống như Lâm Vũ Chân hản sẽ thích.

“Giang Ninh về rồi à?”

Giang Đạo Nhiên hoàn toàn không lo lắng, trái lại cười: “Không ngờ cậu vẫn sống sót, thằng nhóc này lại không giết cậu.”

“Cô Lâm xin tha cho tôi.”

Giang Hải nói: “Cô ấy là một cô gái hiền lành.”

Nếu hôm nay Lâm Vũ Chân không cầu xin giúp, Giang Hải dám khẳng định Giang Ninh tuyệt đối sẽ không tha cho mình.

Lén tiếp cận Lâm Vũ Chân sau lưng hắn, điều này xem như đã động tới điều cấm ky của hẳn rồi!

Đừng nói là mình, cho dù là Giang Đạo Nhiên, sợ rằng Giang Ninh cũng dám ra tay đấy.

“Ồ, cô gái này lại xin tha cho cậu à? Cô ấy xin tha thế nào?”

Giang Đạo Nhiên tò mò nói: “Cô ấy hình như cũng không nhận ra cậu nhỉ”

“Chỉ là đơn thuần cảm giác được Giang Ninh tức giận, không muốn để cho cậu ấy tức giận, cũng không muốn nhìn thấy tôi bị thương thôi.”

Giang Hải nghiêm túc nói.

Gã hít sâu một hơi.

“Gia chủ, tôi thấy ngài vẫn không nên tiếp cận cô Lâm, nguy hiểm lắm. Đặc biệt là bây giờ, cậu chủ căn bản không muốn để ý tới ngài, tôi lo lắng cậu ấy sẽ thật sự…”

Giang Đạo Nhiên cười một tiếng.

“Cậu ấy sẽ thật sự giết ngài mất”

Giang Ninh sẽ không tha thứ Lâm đ*o Nhiên về chuyện năm đó, bất kể thế nào thì hắn cũng sẽ không tha thứ.

Nếu trước đó không phải có người ngăn cản, Giang Đạo Nhiên đã chết rồi, còn chết ở dưới tay của Giang Ninh!

“Thôi đi, thôi đi”

Giang Đạo Nhiên đứng lên: “Nếu không cho gặp, vậy thì không gặp nữa. Tôi đại khái đã biết cô gái này là hạng người thế nào rồi.”

Ông ta nói xong liền rời đi với vẻ mặt phức tạp. Giang Hải cũng không biết tâm trạng của ông ta bây giờ thế nào.

“Gia chủ, chúng ta quay về phương bắc sao?”

Giang Hải lập tức đi theo.

Gã không muốn ở lại Thịnh Hải này thêm một giây phút nào nữa.

Nơi có Giang Ninh đều rất đáng sợ, đặc biệt là gã cần phải đi theo bên cạnh để bảo vệ cho Giang Đạo Nhiên, một khi chạm mặt với Giang Ninh, gã có thể làm gì?

“Trở về làm gì? Không dễ gì mới đi ra được một chuyến, đi dạo xung quanh đã.”

Giang Đạo Nhiên tùy ý nói.

“Đi đâu ạ?”

“Đông Hải!”

Giang Đạo Nhiên cười: “Nếu nó không cho gặp cô gái này, vậy tôi qua gặp ba mẹ của cô bé, gặp thông gia tương lai hẳn không có vấn đề gì chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi