SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Điều này chẳng khác nào một chuyện cười. Cho dù là người nghiêm túc như Hoàng Ngọc Minh cũng không nhịn được cười.

Nhưng trong nụ cười của anh lại có mấy phần sát ý lạnh lẽo!

Vùng đất cấm Đông Hải là căn bản của Giang Ninh nên rất quan trọng, nếu muốn lấy đi một nửa quyền khống chế vùng đất cấm Đông Hải thì rõ ràng chính là đang tự tìm đường chết! ¿Ý. = n à J Giang Ninh lại không cười, vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Sợ rằng sau khi dụ dỗ chắc hản còn có đe dọa chứ?”

“Đại ca đoán không sai.”

Hoàng Ngọc Minh nói: “Tống Cương nói, nếu hợp tác thì anh ta cho chúng ta cơ hội tiến vào phương bắc, trở thành một gia tộc lớn, nếu không đồng ý…”

“Thế nào?”

“Nhà họ Tống sẽ liên kết với mấy gia tộc lớn khác, cùng đánh giết Đông Hải!”

Thủ đoạn dụ dỗ và đe dọa đều thể hiện ra hết, hoàn toàn không khách sáo.

Tống Cương này thật đúng là một người có thủ đoạn độc ác, hơn nữa làm việc vô cùng quả quyết, một khi đã quyết định ra tay thì sẽ không để lại đường sống cho đối thủ.

Nếu có thể trực tiếp làm cho Đông Hải cúi đầu, vậy nhà họ Tống anh ta có thể dễ dàng có được tất cả những gì mình muốn mà không cần tốn nhiều sức lực.

Nếu bên phía Đông Hải ngoan cố chống lại, không quý trọng cơ hội này, vậy anh ta sẽ cứng rắn xông thẳng tới, liên kết với mấy gia tộc lớn đã sớm như hổ đói rình mồi đối với Đông Hải, một lần hành động san bằng giới xã hội đen Đông Hải!

Đến lúc đó nhiều nhất là chia ra một ít tài nguyên nhận được, nhà họ Tống vẫn có thể đạt được mục đích của mình.

Tống Cương hết sức hài lòng về kế sách của mình, có thể nói là không chê vào đâu được, không có bất kỳ sơ hở nào.

Nhưng anh ta lại chưa từng nghĩ qua, nhân vật như anh †a có thể chọc nổi Đông Hải này hay không?

Nghe Hoàng Ngọc Minh nói xong, vẻ mặt Giang Ninh vô cảm nhìn Hoàng Ngọc Minh, nói: “Cậu trả lời bọn họ chưa?”

“Chưa”

Trên mặt Hoàng Ngọc Minh hiện lên chút giảo hoạt: “Nếu em từ chối thẳng bọn họ lại chỉ sợ anh ta sẽ nghi ngờ, đến lúc đó không dám tới thì làm thế nào?”

“Lão Hoàng à lão Hoàng, cậu đi tới phương bắc một chuyến lại càng lúc càng thông minh ra đấy”

Giang Ninh cười một tiếng.

Hắn để cho Hoàng Ngọc Minh tới phương bắc, đi theo A.

Phi làm chút chuyện rõ ràng đã khiến cho Hoàng Ngọc Minh tiến bộ hơn rất nhiều.

Bất kể là tầm mắt hay là suy nghĩ đều có tiến bộ rất lớn.

Giang Ninh rất hài lòng.

Giang Ninh chính là muốn những gia tộc lớn ở phía bắc ra tay, hơn nữa còn trực tiếp ra tay với Đông Hải, nếu không hán sẽ không tìm được lý do đi gây sự với bọn họ!

Bất kể là nhà họ La hay nhà họ Thiết, hoặc là những gia tộc lớn khác đang mơ ước hoặc như hổ đói rình mồi để mắt tới Đông Hải, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ ra tay.

Vùng đất cấm Đông Hải quật khởi rõ ràng đã động tới phần bánh của rất nhiều người, không ít người đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Đại ca, vậy em nên trả lời thế nào?”

“Dám đến, lại giết!”

Sát khí trên người Giang Ninh đột nhiên bạo phát.

Hoàng Ngọc Minh lập tức hiểu được, khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi”

Anh đứng lên, lấy từ trong túi ra hơn mười tấm thẻ hội viên.

“Thịnh Hải có mấy nhà hàng ăn riêng có mùi vị không tệ, đại ca có thể dẫn đám người Vũ Chân đi nếm thử, em sẽ tới xử lý chuyện bên Đông Hải Anh nói xong liền rời đi.

Giang Ninh ném thẻ hội viên vào trong túi. Hai người đều không để ý tới những lời dụ dỗ, đe dọa của nhà họ Tống.

Nếu không có những gia tộc lớn ở phương bắc tự mình đi tới, vậy kế hoạch lên phía bắc sẽ thật sự không dê ra tay đâu.

Vùng đất cấm Đông Hải này thành lập và quật khởi chính là đang không ngừng khiêu khích quy tắc trò chơi của những gia tộc lớn. Một vùng đất cấm Đông Hải không đủ, vậy thì cả khu đông nam.

Nếu ngay cả khu đông nam cũng không đủ, vậy lại tiếp tục tới Thịnh Hải!

Người đứng phía sau khống chế đô thị quốc tế hóa lớn như vậy là gia tộc hạng hai ở phương bác thì ngay cả bọn họ cũng bắt đầu kiêng ky, những người còn lại chỉ sợ cũng không ngồi yên được nữa.

“Phương bắc là nơi sớm muộn gì cũng phải đi”

Giang Ninh híp mát lại: “Tôi muốn thiên hạ này không có hào môn nữa!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi