SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người liền ngẩng đầu lên, trên gương mặt đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc, không biết tại sao Đàm Hưng lại nói những lời đó.

“Hắn không là kẻ địch, hiểu chưa?”

Ông ta nói xong liền phất tay một cái, không nói gì nữa, lưng còng xuống đi vào phòng.

Cho dù không thích Giang Ninh, Đàm Hưng không thừa.

nhận cũng không được, người bình-thường không thể.

nào có được tầm mắt, tâm tư và cả thực lực của thâng nhóc này.

Chỉ tiếc đánh không lại hẳn.

Nếu không, còn có thể chỉ vào mũi hẳn, lấy thân phận của trưởng bối cố gắng dạy dỗ hẳn một trận, thật là đáng tiếc, đáng tiếc.

Bây giờ không chỉ bị hắn chỉ vào mũi mắng một trận, còn phải làm việc giúp hắn, đúng là đủ thú vị Giang Ninh rời khỏi Bắc Sơn trở về Đông Hải, đi về một chuyến cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Chuyện điều tra hai người có hình xăm Hồng Vân đã giao lại cho Đàm Hưng, Giang Ninh không nghĩ nhiều nữa.

Hán biết, sau khi người bảo thủ này thật sự nghe lọt tai, tuyệt đối sẽ coi trọng chuyện này hơn bất kỳ ai.

Người giang hồ có khí chất của giang hồ, đôi khi rất cổ hủ, nhưng trên phương diện phân biệt trái phải rõ ràng, không ai có tâm tư và trách nhiệm hơn người giang hồ bọn họ.

Giang Ninh vừa đến tập đoàn Lâm thị, liên nghe đã xảy ra chuyện.

“Thật không ngờ đám tiểu nhân tàn ác lại đi ra vào lúc này”

Lâm Vũ Chân tức giận nói: “Hình như Lâm thị chúng ta và bọn họ không có thù hận gì nhỉ? Đây là cố ý nhằm vào.

chúng ta”

“Sợ rằng bởi vì đối thủ của chúng ta là tập đoàn Linh Long”

Một vị quản lý cao cấp nói: “Ở phương bắc, tập đoàn Linh Long có địa vị cực cao, quan hệ phía sau lại càng rác rối phức tạp, mạng lưới lợi ích liên quan cũng cực.

lớn, bất kể là ai cũng hy vọng có thể kết giao với tập đoàn Linh Long, cho tập đoàn Linh Long mặt mũi, bây giờ cách tốt nhất của bọn họ là đối phó với tập đoàn Lâm thị chúng ta”

Đúng vậy.

Cho dù tập đoàn Linh Long căn bản không thèm để ý tới rất nhiều người, rất nhiều thế lực, nhưng vẫn sẽ có người chủ động muốn bán mặt mũi này, cho dù chẳng được lợi gì thì bọn họ vẫn sãn lòng đi làm.

Dù sao, tập đoàn Linh Long quá mạnh!

Càng không cần phải nói tới phía sau tập đoàn Linh Long là một gia tộc hào môn lớn ở phương bắc, là gia tộc bá chủ chân chính, bọn họ là tồn tại đáng sợ mà chỉ giậm chân một cái cũng có thể làm cho phương bắc run rẩy.

Mà so sánh ra thì Lâm thị lại là đối tượng mà bọn họ có thể dễ dàng bóp nặn, có ai bằng lòng bỏ qua cơ hội như thế được?

“Tình hình bây giờ thế nào”

Giang Ninh đi thẳng vào văn phòng, kéo một cái ghế và ngồi xuống.

Sắc mặt mỗi người đều nghiêm trọng, vừa thấy Giang Ninh lại cảm giác như tảng đá đè nặng trong lòng lập tức rơi xuống, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng yên tâm.

“Hàng của chúng ta bị giữ lại, ngay cả nhân viên đi vào †ìm hiểu đường dây tiêu thụ cũng bị giam lại”

Lâm Vũ Chân nói: “Đối phương nói, chỉ cần Lâm thị tuyên bố rời khỏi thị trường phía bắc, vĩnh viên không tiến vào thị trường phía bắc thì bọn họ sẽ thả người và thả hàng, bằng không.. “

Giang Ninh híp mắt lại, khóe miệng cong lên.

“Được, anh biết rồi. Chuyện này cứ để cho anh giải quyết”

Hắn nhìn Lâm Vũ Chân, trên mặt đã biến thành nụ cười mỉm: “Em tiếp tục kế hoạch của chính mình, đừng để bị ảnh hưởng, có anh ở đây, không ai có thể làm ảnh hưởng tới em được”

Lâm Vũ Chân chỉ cần nghiêm túc làm chuyện của mình, rắc rối khác đã có Giang Ninh tới giải quyết.

Lâm thị nhất định phải lên phía bắc, cũng chác chán sẽ gặp phải rất nhiều rác rối, Lâm Vũ Chân chịu trách nhiệm rắc rối trên phương diện kinh doanh, mà những rác rối khác lại không cần cô quan tâm.

Giang Ninh đứng lên, nhìn lướt qua một lượt: “Tất cả đều đi làm việc đi. Ngày Lâm thị thành công tiến vào thị trường phía bắc, tôi sẽ phát tiền thưởng cho mọi người”

“Anh Ninh, tiền thưởng lớn tới mức nào?”

Thư ký Tiểu Triệu không nhịn được hỏi.

Giang Ninh cười: “Đủ cho cô trở thành một bà chủ nhỏ giàu có, ăn vặt ăn cũng không hết, vậy có tính là nhiều không?”

“Tính!”

Bầu không khí trong phòng họp lập tức được thả lỏng, ai nấy đều cười, cố gắng lấy lại tinh thần để tiếp tục làm việc.

Giang Ninh chỉ cần nói mấy câu lại làm cho mọi người an tâm, Lâm thị có hán chẳng khác nào có một cây Định Hải Thần Châm, bất kể gặp phải phiền phức thế nào đều không cần lo lắng.

Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh với ánh mát sáng ngời, cô không định nói cảm ơn.

Cô không muốn nói những lời đó với người đàn ông của mình.

“Thị trường ở phương bắc khác với phía nam. Sản phẩm của chúng ta trước này không thích hợp lắm. Muốn thành công cảm rễ được ở thị trường phía bác, vậy cần phải có một sản phẩm có thể một đòn đánh trúng tâm †ư người tiêu dùng ở thị trường phía bắc, em hiểu ý của anh không?”

Giang Ninh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi