SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Nhưng Giang Ninh chỉ dịu dàng nhìn Lâm Vũ Chân, ôm cô vào lòng, nhìn lướt qua những kế hoạch đã trải qua không biết sửa chữa bao nhiêu lần trên bàn.

“Quyết định rồi?”

“Ừm”

Nói đến công việc, Lâm Vũ Chân lấy lại tinh thần: “Đã xác định được phương hướng chính, nhưng chỉ tiết còn chưaxøng” /-. Zd 1W 9 Ánh mắt cô nhìn Giang Ninh như nhờ giúp đỡ.

Giang Ninh cầm lên xem một lượt, gật đầu liên tục.

“Không hổ là vợ anh, lợi hại!”

Hản lấy bút, tuỳ tiện viết mấy câu, ánh mắt Lâm Vũ Chân theo đó sáng lên, tựa như vừa nhìn thấy một điều gì đó rất kinh ngạc, nhịn không được đi ra khỏi lòng Giang Ninh, nhìn chảm chảm dòng chữ viết không ngừng dưới đầu bút trên tay hẳn.

“Sao em lại không nghĩ ra nhỉ!”

Cô mím môi, bỗng có chút tự trách: “Em ngốc quá, anh còn khen em lợi hại, anh định cười nhạo em hả?”

“Vi thần không dám”

Giang Ninh nghiêm túc: “Chúng ta phải tiếp tục kế hoạch.

Bắc tiến, chúng ta nhất định phải tiếp tục, hiện giờ chỉ cần đợi thời cơ, tin tưởng trực giác của em, hiểu chưa, cho dù là em làm gì đi nữa”

Hắn ôm lấy eo Lâm Vũ Chân, nhẹ nhàng bảo: “Có anh đây: “Chồng ơi, anh tốt thật”

Lâm Vũ Chân ôm cổ Giang Ninh.

“Bỗng em có ý nghĩ muốn sinh cho anh một đứa con, xem xem anh định cưng chiều bọn em thế nào”

Cô muốn nhìn xem, Giang Ninh làm sao để cưng chiều con cái giống như hắn đã chiều cô.

“Không được”

Nhưng không ngờ, Giang Ninh lại lắc đầu: “Anh chỉ cưng mỗi mình em thôi”

Tim Lâm Vũ Chân như nhữn ra.

Phương Bắc.

Tập đoàn Linh Long.

Biết được cửa khẩu quan trọng của thành phố Thiên Bắc bị người của tập đoàn Lâm thị chiếm mất, Long Linh Nhi cũng không thay đổi sác mặt.

Tựa như cô đã sớm dự liệu được chuyện này.

Nhưng vẻ mặt của mấy người quản lý cấp cao của tập đoàn Linh Long rất nghiêm trọng.

Bọn họ vẫn luôn đánh giá thấp Lâm thị, cảm thấy Long Linh Nhi cứ làm quá lên, đánh giá tập đoàn Lâm thị quá cao, loại công ty tôm tép thế này bọn họ chả thèm liếc mắt lấy một cái, thì làm sao nghĩ đến chuyện tập đoàn Linh Long phải dồn sức để ngăn cản bọn họ tiến vào thị trường Phương Bác cơ chứ.

Ai trông thấy một con voi rồi còn phải phòng bị một con kiến giãm cái là nát bét không?

Nhưng cửa khẩu thành phố Thiên Bắc bị Lâm thị giành mất, cửa đầu tiên trên con đường tiến Bắc bị Lâm thị đánh vỡ, khiến bọn họ như bị sấm sét giữa trời quang, nhất thời tinh thần rời rạc hết cả.

“Chủ tịch Long, người đứng sau Lâm thị này..”

Có vị quản lý cấp cao đã theo Long Linh Nhi nhiều năm nay, hiểu biết không ít về tình thế Phương Bắc: “Có phải được sự ủng hộ của một đại gia tộc nào đó không?”

“Không có.”

Long Linh Nhi nói thẳng.

Cô quét mắt nhìn một vòng: “Chính bởi vì như vậy, mà bọn họ có thể phát triển với tốc độ vượt bậc mới khiến cho người ta kính phục, khiến cho người ta sợ hãi”

“Tôi đã nói, Lâm thị rất bình thường, nhưng Lâm Vũ Chân kia lại không tầm thường chút nào, chuyện này không cần tôi nhắc nhở các người lần hai”

Long Linh Nhi nói: “Nếu như bị Lâm thị thông hết toàn bộ cửa khẩu con đường tiến Bắc,vậy các người tự động nhảy xuống từ cao ốc tập đoàn Linh Long đi là vừa”

Dứt lời, cô đứng lên, bước ra khỏi phòng hội nghị, quay lại phòng làm việc của mình.

Cô có hơi mất hứng.

“Giang Ninh, anh là tên khốn nạn”

Sao Long Linh Nhi không biết cho được chuyện này là do Giang Ninh ra tay, nếu không ai có thể dễ dàng san phẳng thế giới ngầm thành phố Thiên Bắc, để cho Lâm Vũ Chân giành được cửa khẩu này.

“Anh thích cô ấy như vậy sao?”

Long Linh Nhi cắn môi, khuôn mặt lộ vẻ ghen tuông, Giang Ninh chưa từng đối xử với cô tốt như vậy.

Cô đã điều tra hết gốc rễ về thông tin của Lâm Vũ Chân, vừa liếc nhìn thì không có điểm nào nổi bật để khiến người ta phải chú ý cả.

Nhưng càng tìm hiểu sâu, Long Linh Nhi lại càng thấy hâm mộ, thậm chí còn có chút ghen tị.

Sự thiện lương của Lâm Vũ Chân, sự ngây thơ của cô, sự tốt đẹp của cô đều là những thứ mà mọi phụ nữ luôn muốn giữ lại cho mình, nhưng những năm gần đây, cô còn lại được bao nhiêu?

Ai có thể giữ được lâu như vậy, quá khó!

Thiện lương không phải là bẩm sinh, mà là sự lựa chọn, bọn họ có thể chọn một lần, hai lần, năm lần, mười lần, nhưng còn có người lân nào cũng đều chọn như vậy sao?

Long Linh Nhi muốn nói không thể, nhưng Lâm Vũ Chân lại là minh chứng sờ sờ ra đấy, nói cho cô biết, là có thể!

“Tôi không tin, cô ta có thể chọn như thế mãi!”

Long Linh Nhi hừ một tiếng.

Cô đứng trước cửa sổ sát đất, cố thuyết phục mình rằng Lâm Vũ Chân đang diễn mà thôi, cho dù diễn hơn hai mươi năm nay rồi thì cũng có ngày sẽ không diễn tiếp được nữa, sẽ lộ ra bộ mặt thật của bản thân.

“Lâm Vũ Chân, mong rằng cô có thể khiến tôi thua một lần”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi