SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Lâm Vũ Chân im lặng một chút rồi đưa tay ôm chặt lấy Giang Ninh, nói nhỏ vào tai anh: “Xin lỗi, là em sai rồi, sẽ không có lần sau, em sẽ không làm anh lo lắng nữa”

Cô biết rõ là Giang Ninh rất quan tâm cô.

Cô thấy đôi mắt Giang Ninh đều đỏ lên rồi.

Một lát sau, Giang Ninh buông Lâm Vũ Chân ra, nhìn người con gái đã làm anh lo lắng, đã làm anh tức giận.

Anh muốn nổi nóng với cô nhưng một câu nói nặng lời anh cũng không thốt ra được.

“Em không sao là tốt rồi?

Nói xong anh quay đầu, trước mặt không gian như đóng băng, dường như lạnh thấu xương, khiến cho Lâm Linh Nhi vừa đứng dậy thấy toàn thân lạnh toát.

Ánh mắt của Giang Ninh sao lại đáng sợ như vậy! Sao anh lại nhìn mình như thế.

“Giang Ninh…”

*Tôi cảnh cáo cô, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. đừng có bất kỳ ý đồ gì với Vũ Chân, cô dám làm hại đến một cọng long cô ấy, thì kể cả là cô tôi sẽ không khách sáo đâu!”

Một câu nói của Giang Ninh, khiến cho trái tim Long Linh Nhi phút chốc vỡ tan Anh…anh đang cảnh cáo mình.

Cô ta nhìn Giang Ninh, nước mắt giàn giụa như mưa, cả người cô ta như sụp đổ hoàn toàn.

Cô ta mong chờ mười lăm năm, cô ta đợi mười lăm năm, chính là đợi để gặp lại Giang Ninh, có thể lại thấy ánh mắt ấm áp ban đầu của Giang Ninh.

Nhưng Giang Ninh trước mặt cô ta, thậm chí còn muốn giết cô ta.

Trong mắt anh, rõ ràng chỉ có Lâm Vũ Chân, ngoài Lâm Vũ Chân ra thì trái tim anh không thể chứa đựng thêm người con gái nào khác.

Long Linh Nhi cần mạnh vào môi, cố gắng để không khóc,nhưng nước mắt cô ta căn bản không thể chịu đựng mà lăn xuống từng hàng, trái tim cô ta thật sự đã tan vỡ rồi.

Cô ta thậm chí đã hoài nghi, người đàn ông trước mặt, liệu có phải Giang Ninh không?

Có phải là người lúc bé hay chọc cô ta cười, người thay cô chịu đánh chịu phạt, tóm lại là chăm sóc cô ta đó không?

Hình như đúng là anh, chỉ là đã không còn là anh lúc đầu nữa rồi.

Bọn họ đều trưởng thành, đều thay đổi rồi.

Giang Ninh càng trưởng thành hơn, càng hiểu rõ hơn bản thân thích gì, muốn gì, còn cô ta thì sao?

Hình như cô ta đã đánh mất chính mình.

“Giang Ninh…”

Thấy Long Linh Nhi khóc tới đau lòng, Lâm Vũ Chân có chút không đành lòng, không muốn thấy cô ta đau lòng như thế.

“Chúng ta đi thôi”

Nhưng Giang Ninh lòng dạ sắt đá, không chút mảy may lưu luyến, không để cho Long Linh Nhi tồn tại một chút mộng tưởng, có lẽ Long Linh Nhi sẽ hận anh.

Anh nằm tay Lâm Vũ Chân, nhanh chóng rời đi, cũng không thèm nhìn Long Linh Nhi một cái.

Không ngờ giây phút đó, Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân nhanh chóng biến mất, còn Long Linh Nhi cũng không nhịn nổi, ngồi thụp xuống đất, đầu gục vào giữa hai đầu gối khóc lớn.

Cô ta không trách Giang Ninh, cũng không trách Lâm Vũ Chân, chỉ trách bản thân cô ta mấy năm nay đã đánh mất chính mình, đánh mất Giang Ninh mà cô ta từng thích.

Nước mắt Long Linh Nhi rơi như mưa, dường như cô ta đã đánh mất thứ quan trọng nhất của người con gái, cô ta tủi thân vì những gì đã mất.

Rất nhanh, người nhà họ Long đã đến.

Ở phương Bắc này, bọn họ muốn tìm một người không phải điều khó.

Nhưng ngay lúc bọn họ nhìn thấy những xác xết thê thảm này, ngay cả những người này, đều đã trải qua những sóng gió lớn, sắc mặt vân tái mét, vẫn chưa hết bàng hoàng.

“Cậu chủ Long, đều chết cả rồi, chính là một chiêu đoạt mạng, đập nát tim.

Kiểm tra xong tất cả xác chết, kết quả làm người ta nhìn thấy mà hoảng sợ, rợn người.

Long Phi đứng đó, vẻ mặt cương nghị khẽ nhíu mày, toát ra một chút nghiêm túc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi