SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Đừng ngây ra nữa, tập trung làm đi, chúng ta không thể đánh mất danh tiếng của nhà máy, phải đảm bảo chất lượng sản phẩm!”

Thấy nhân viên xung quanh nhìn qua đây, nhân viên kỹ thuật thét to một tiếng, sau đó đi ra ngoài.

Cùng lúc đó.

Tân Mẫn dẫn người nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng của Tân Huy.

Ông ta muốn giết người!

Chi bằng, thử đánh người khác xem sao?

Nhà họ Tân tiêu tốn một lượng nguyên liệu lớn, thậm chí còn không tiếc tay dừng hoạt động một đại lý thương hiệu cho nhà máy của mình để tập trung sản xuất hàng giả, nhăm hãm hại tập đoàn Lâm Thị.

Nào đâu ngờ, chỉ trong nháy mắt, lô hàng giả mất sạch, nhà máy lại trở thành nhà máy tạm thười của Lâm Thị, giúp cho Lâm Thị sản xuất hàng hóa, nhờ đó mà tiến độ bổ sung nguồn hàng của Lâm Thị được nâng cao.

Đây là hành động tự cắt thịt mình ra nuôi béo Lâm Thị!

Tân Mẫn tức muốn phát điên!

“Các người là ai, đây là khu vực văn phòng quan trọng, không ai được phép… ÁI” Bảo vệ chặn Tân Mẫn lại trước cửa bị ông ta tát văng ra ngoài.

“Mắt mù à?”

Tân Cương giận dữ, “Không thấy ông chủ đến rồi đây à?

Thằng khốn Tân Huy đâu rồi?”

Lúc này đây, ông ta chỉ muốn bóp chết đứa con trai này của mình, Tân Huy đã gây ra họa lớn mất rồi!

Chưa biết chừng, ba con họ sẽ đều bị đuổi khỏi nhà họ Tận, và còn phải nhận hình phạt nghiêm khắc.

“Quản đốc nhà máy… Quản đốc nhà máy đang ở trong văn phòng!”

Bảo vệ ôm mặt, run lẩy bẩy, không thể ngờ một nhân vật †ầm cỡ như người đứng đầu nhà họ Tân lại đến nhà máy nhỏ của họ, anh ta nào đã được gặp bao giờ, bỗng dưng phải chịu một cái tát vô cớ.

Tân Mẫn không nói không răng, rảo bước đi về phía văn phòng của Tân Huy, Tân Cương bước đi nhanh hơn ông ta.

“Xin trưởng họ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phạt nặng Tân   Huy, hỏi cho rõ xem rốt cuộc đã có chuyện gì, mong trưởng họ đừng nóng giận!”

Ông ta chuẩn bị xông tới, đánh cho Tân Huy một trận nhừ tử rồi tính tiếp, dù sao chăng nữa, chỉ cần làm cho Tân Mẫn nguôi giận thì dù chỉ giữ lại được cái mạng quèn cũng đáng.

Nhưng Tân Mãn hoàn toàn không đếm xiỉa gì đến ông ta, dường như không nghe thấy, quay sang dặn đám võ sĩ đi bên cạnh.

“Lát nữa, đánh gãy hết tay chân thằng Tân Huy cho tôi, rồi tôi sẽ nghĩ xem lấy mạng nó kiểu gì”

“Rõ!”

Mười mấy người cùng đồng loạt lên tiếng.

Mặt Tân Cương biến sắc, bỗng chốc tái nhợt.

Ông ta muốn van nài, nhưng hiện giờ biết phải ăn nói thế nào đây?

“Trưởng họ..”

“Chú không phải vội, rồi sẽ tới lượt chú ngay thôi” Tân Mãn quắc mắt liếc nhìn ông ta, Tân Cương lập tức không dám hé răng nữa.

lầm!”

Đi đến trước cánh cửa phòng làm việc của Tân Huy, Tân Mãn tung chân đạp thẳng cánh cửa, phòng làm việc mở ra.

“Tân Huy!”

Ông ta nghiêm giọng quát lên, “Thằng chó má, mày đây rồi? Sao còn chưa cút xéo ra đây cho tao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi