SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Ông ta vừa ra lệnh, mười mấy người xông thẳng vào, chuẩn bị dánh gãy tay gãy chân Tân Huy trước rồi tính.

Nhưng người đang ngồi trên vị trí ghế quản đốc bên trong phòng làm việc không phải là Tân Huy.

Tân Huy lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, chăm chú viết một tờ đơn xin cấp nguyên liệu, chuẩn bị xin một lô nguyên liệu mới, nghe thấy tiếng động lớn phía sau, lập tức ngẩng đầu lên.

“Ông, ông chủ..” Trông thấy Tân Mãn, sắc mặt Tân Huy trắng bệch ra, hốt hoảng định giấu tờ giấy mình đang viết đi.

“Mang qua đây!”

Tân Mãn quát lên, cấp dưới cướp lấy tờ giấy đưa đến tay   của Tân Mẫn.

Ông ta nhìn qua, những đường gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn.

“Còn dám đòi tao cấp thêm nguyên liệu cơ” Tân Mẫn như thể phát điên, lập tức xé tan tờ đơn, rồi buông lời chửi mắng: “Thứ chó má ăn cây táo rào cây sung, †ao sẽ cho mày chết!

“Đánh gấy tay, gãy chân nó cho tôi!”

Mười mấy người lập tức xông lên.

Nhưng đột nhiên, một bóng người xuất hiện, chắn trước mặt Tân Huy, dửng dưng nhìn mười mấy võ sĩ kia, vẻ mặt lạnh lùng như một cỗ máy không có cảm xúc.

“Xin thứ lỗi, hiện giờ anh quản đốc đây phải làm việc cho.

tôi, ông đánh gãy tay chân anh ta thì nhà máy của tôi phải làm thế nào?”

Giang Ninh vẫn đang ngồi trên ghế ông chủ, vừa ăn trái cây, vừa liếc mắt nhìn Tân Mẫn, “Hay là ông thử đánh người khác xem sao?”

Cuối cùng đã đợi được ông tới Tân Mẫn nheo mắt lại: “Anh là ai?

“Dám chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tân này, lá gan cũng lướn thật!”

“Nhà họ Tân?”

Giang Ninh nhếch miệng cười, “Thì ra nhà máy này là tài sản của nhà họ Tân đấy à? Cuối cùng tôi đã đợi được ông rồi, giờ thì tôi đã biết rốt cuộc ai là người đứng sau hãm hại Lâm Thị của tôi” Tân Mẫn cười khẩy: “Hãm hại Lâm Thị của anh đấy thì đã sao? Anh làm được gì nhà họ Tân của tôi nào?”

Chỉ cần nhà họ Long không dám ra mặt thì một Lâm Thị tép riu có là gì.

Hiện giờ, tất cả các gia tộc lớn có ý kiến với nhà họ Long đều sẽ rat tay với Lâm Thị, liệu họ có thể đứng vững được đến lúc nào?

Ông ta chỉ hối hận rằng mình không ra tay tàn nhẫn hơn, tiêu diệt phắt Lâm Thị đi cho rồi, nên giờ đây Lâm Thị mới huênh hoang như vậy, dám chiến cả nhà máy của mình, để nâng cao tiến độ sản xuất cho họ.

Đúng là một cái tát thật mạnh vào thể diện của nhà họ Tân!

“Trưởng họ Tân nóng nảy quá!”

Giang Ninh vỗ tay, đứng lên khỏi ghế, “Ông và tôi hợp tác với nhau tốt quá còn gì, năng lực sản xuất của nhà máy ông thực sự rất tốt, tôi rất hài lòng”

“Mày chán sống rồi!”

Tân Mãn nổi trận lôi đình, Giang Ninh đang cố tình chọc giận, sỉ nhục ông ta.

“Giết hết chúng nó cho tôi!”

Ông ta không nhịn được thêm nữa, nhà họ Tân chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã lớn đến như thế, chỉ một Lâm Thị bé cỏn con mà dám trèo lên đầu lên cổ nhà họ Tân của ông ta ư?

Thực sự cho rằng ai cũng có thể xúc phạm một gia tộc lớn như vậy sao?

Mu “Vút!”

“Vút!”

Mười mấy người lao về phía Giang Ninh cùng một lúc, nhưng Giang Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, không buồn liếc mắt nhìn họ, anh cúi xuống cầm quả nho trong địa trái cây lên, ung dung bóc vỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi