SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Cái tin tức ở trên cũng đủ để nhà họ Tân của bọn họ hoàn toàn mất đi sự tin tưởng của những người khác.

“Ring Ring Ring….” Điện thoại di động của ông chợt vang lên, ngay lập tức Tân Mãn cầm lên nhìn thoáng qua dấy số, sắc mặt lập tức khẽ biến, vội vàng nghe máy.

“Alo?”

“Nhà họ Tân các người thật to gan!”

Giọng nói bên kia truyền đến uy nghiêm, tràn đầy phẫn nộ, “Bên ngoài thì tìm nơi để nương tựa tôi, nhưng bên trong lại đào ngũ nhà họ Long, thật sự coi tôi là tên ngu xuẩn dễ lừa như vậy saol”

“Không, không có, tôi không có…! Ông hãy nghe tôi giải thích!”

Tân Mẫn nóng nảy muốn mở miệng giải thích nhưng đầu dây bên kia không hề nghe ông.

“Không cần giải thích với tôi, kể từ hôm nay trở đi. Tôi và nhà họ Tân các ông sẽ không có bất kì quan hệ nào, cứ làm tôi nhục nhã thì đừng trách tôi không khách khít” Bụp một tiếng, đối phương đã cúp điện thoại, Tân Mẫn muốn giải thích nhưng cũng không có cơ hội.

Ngay cả gia tộc của thế gia vọng tộc đầu tiên hợp tác cũng đã không còn tin tưởng ông, đột nhiên Tân Mẫn cảm thấy cơ thể của mình lạnh ngắt, hình như chỉ một chút đã mất đi tất cả.

Nhưng mà ông hầu như không làm cái gì cả.

Tân Mẫn ngồi ở trên giường, cả người giống như không còn linh hồn, ánh mắt trở nên đờ đẫn.

“Chủ nhân?”

Tân Cương quan tâm hỏi, “Ông, ông không sao chứ?”

Tân Mãn ngẩng đầu lên, đột nhiên trong ánh mắt xuất hiện một tia hung ác rất đáng sợ, ông nhảy dựng lên như một người điên mà đánh Tân Cương, nắm đấm trong tay đánh tới một cách hung dữ.

“Tất cả là do cha con các người hại! Tất cả là do các người!”

“Tôi đánh chết cậu, tôi đánh chết cái tên chó chết như cậu!”

Nếu không phải Tân Huy thất thủ bị Giang Ninh bắt được, làm sao có thể thành ra nông nổi như vậy, nếu không phải cái chủ ý cùi bắp của cha con họ, mọi việc làm sao có thể biến thành cái dạng này?

“Aaa!”

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, nhưng Tân Mẫn đâu chịu dừng tay, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, thậm chí còn dùng miệng để cắn.

“Tôi cắn chết câu!”

Liên quan gì đến tôi Lập tức trong kí túc xá truyền đến một âm thanh kì quái, nghe như là tiếng kêu thảm thiết của ai đó, mà lại giống như là không phải, cứ rầm rì….a….a, làm cho người ở bên ngoài nghe xong dừng bước một chút, không có suy nghĩ gì mà đi vào trong.

“Đại ca, có thể quấy rây đến bọn họ không?”

Anh cẩu khế nhíu mày, lẩm bẩm một câu. “Hai người đàn ông…..thật quá không biết kiểm điểm” Giang Ninh không có quản nhiều như vậy, trực tiếp đẩy cửa đi vào, ở trong phòng Tân Cương bị Tân Mẫn cưỡi dưới thân, động tác nhìn qua có chút cay mắt.

Thấy cửa bị người đẩy ra, Tân Mẫn ngẩng đầu liến nhìn, thấy Giang Ninh hai con mắt đang tức giận càng đỏ hơn.

“Tôi liều mạng với cậu!”

Tân Mãn kêu to, đứng dậy trên mặt đất phóng tới Giang Ninh.

“Chát!”

Một tác này khiến cho Tân Mẫn ngã xuống giường, cũng đánh cho ông ta tỉnh ra.

Trên mặt rất nóng và đau rát!

Tân Mẫn ôm mặt, ngoài mặt nghiến răng nghiến lợi thì cũng không thể làm gì được.

“Vốn dĩ không nên quấy rầy các người, nhưng mà sự việc xong xuôi thì chúng tôi sẽ rời đi.

Giang Ninh thản nhiên nói, “Chủ nhân của nhà họ Tân, một tát này coi như tặng ông, không cần khách khí”

“Anh…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi