SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Tiền này còn ai dám kiếm nữa?

Dùng cái mạng đi kiếm sao!

Không lâu sau, tin tức được lan truyền ra ngoài, ở bên ngoài nhà máy của nhà họ Tân, có một kẻ tàn bạo, ra tay độc ác tàn nhẫn, ai qua đó đều ít nhất bị đánh gãy một chiếc xương, còn gãy chiếc xương nào thì tuỳ vào số phận.

Những người trong thế giới ngầm đó, không ai dám đến nữa, trong một buổi sáng đã tiêu tốn gần ba trăm người, cho dù có thể bắt được Tân Mẫn, cũng sợ không đủ tiền chữa bệnh.

“Anh Giang, thuê anh ta, một tháng phải cần bao nhiêu tiền?”

Tân Mẫn nghẹn ngào, sắc mặt đỏ bừng, không biết là vì phấn khích hay là sao, đến cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Anh ta suy nghĩ, nếu nhà họ Tân có một cao thủ như vậy, thì anh ta còn sợ cái quái gì chứ!

“Không biết” Giang Ninh nhìn Tân Mẫn: “Giữa chúng tôi, không nói chuyện tiền bạc” Tân Mẫn siết chặt nắm đấm: “Tôi dùng cao thủ bậc thầy cuối cùng của nhà họ Tân để trao đổi, thì sao?”

Giang Ninh khẽ cười.

“Thêm hai chục triệu nữa!”

Giang Ninh vẫn lắc đầu.

“Tự đi hỏi anh ta” Khi anh Cẩu bước vào, Tân Mẫn lập tức đi lên chào hỏi, thay đổi thái độ trước đây, vẻ mặt đó, trông như nhìn thấy người thân của mình vậy, tràn đầy sự niềm nở và kính nể.

“Ngài Cẩu!”

Anh Cẩu cau mày, cách xưng hô này, sao nghe giống như chửi người vậy.

“Tôi muốn mời ngài Cẩu đến làm vệ sĩ cho nhà họ Tân của tôi, không biết anh muốn điều kiện gì,” Tân Mẫn thấy Giang Ninh không ngăn cản, mạnh dạn hỏi rằng: “Anh cứ việc đưa ra điều kiện, lương 20 triệu? Nếu không đủ thì tôi có thể tăng thêm, nhà cửa, xe hơi, phụ nữ, tiền, chỉ cần anh đưa ra, chỉ cần tôi có, thì không là vấn đề gì cả!”

Niêm phong!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi