SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Những gì tôi anh giết tôi đi”

“Tôi không giết anh” t tôi đều nói với anh cả, nếu không tin thì Giang Ninh đáp, “Chỉ là một phế nhân, giết cũng còn ý nghĩa gì nữa” Dứt lời, anh quay lưng bỏ đi, khiến Long Phi tức giận muốn xông lên ép anh ta giết mình.

“Anh không cần giả khùng giả điên, không ai muốn giết một người không chút giá trị cả, đừng để Linh Nhi thân gái một mình gánh vác nhiều việc như vậy” Giọng Giang Ninh vọng lại.

Toàn thân Long Phi khẽ run lên.

Bỗng nhiên anh đứng dậy, hét lớn: “Rốt cuộc anh … có phải anh ta không?”

“Tôi chỉ là tôi, không phải anh ta” Dứt lời, bóng dáng Giang Ninh khuất dần, còn Long Phi thì thở hổn hển, biểu cảm trên khuôn mặt ngày càng trở nên kì lạ, cuối cùng không nén nổi bật cười thành tiếng.

Anh ta đã xác định được, rốt cuộc Giang Ninh là ai.

Nhưng càng chắc chăn hơn rằng, kể từ khi bắt đầu nhà họ Long đã gây chuyện nhầm người rồi.

Không hối hận Long Phi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu liếc nhìn tấm biển khổng lồ trển công nhà họ Long, bốn chữ “Rồng bay phượng múa” trên đó được chính ông cố của anh viết nên.

Còn giờ đây lại do một mình Long Linh Nhi chống đỡ.

“Bốp!”

Anh tự tát mình một cái thật mạnh, không nói năng gì, quay lưng đi thẳng vào nhà.

Sau đó.

Nhà họ Giang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi