SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Tiết Phương Dương!”

Giang Đạo Nhiên chợt quát một tiếng: “Anh yên tĩnh lại cho tôi: Giọng nói của ông ta cực lớn, lập tức khiến cho thân thể của Tiết Phương Dương run lên, trong nháy mắt bình tĩnh trở lại, ngơ ngác nhìn Giang Đạo Nhiên, nhìn người vừa mới liều chết cứu Tiết Khải.

Rất thất vọng hay sao cấp bách nhất là trước tiên bảo vệ đươc hai chân của Tiết Khải, về phần là ai âm thầm hạ độc thủ, chúng ta nhất định sẽ tra ra manh m Giang Đạo Nhiên nói xong, cũng không nói tiếp nữa, trợ giúp nhân viên y tế, đưa Tiết Khải lên xe cứu thương, khẩn cấp đưa đi bệnh viện.

Ngực của Tiết Phương Dương chập trùng: “Là ai âm thâm hạ độc thủ?”

Tên sát thủ kia là mình tìm đến, nhằm mục đích giết Giang Đạo Nhiên, làm sao lại biến thành giết Tiết Khải, thậm chí là giết mình?

Ngược lại là Giang Đạo Nhiên lại cứu được bọn ho, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

“Chú Tiết, chú yên tâm, cháu nhất định tra rõ mọi chuyện, nhất định sẽ tra ra manh mối, cho Tiết Khải một cái công đạo” Bàng Bác đi tới, sắc mặt nghiêm túc.

Xảy ra chuyện như vậy khiến cho anh ta rất phẫn nộ.

Rõ ràng hết thảy đều bố trí tốt, chỉ chờ Giang Ninh đến đây, bắt baba trong hũ, nhưng không nghĩ đến, mọi chuyện lại biến thành cái dạng này.

Mục tiêu của sát thủ không phải Giang Đạo Nhiên coi như cũng xong đi, vậy mà lại là Tiết Khải và Tiết Phương Dương.

Anh ta căn bản cũng không hiểu rõ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Là Bàng Bác.

Tiết Phương Dương nhìn chằm chằm Bàng Bác, sắc mặt trầm xuống.

“Cậu chủ, người đã chạy trốn” Không đợi Tiết Phương Dương nói tiếp, người phụ trách bảo an, bước nhanh tới, thở hổn hển nói: “Người kia có khả năng phản trinh sát cực mạnh, đã sớm hoạch định xong đường chạy trốn, chúng ta… Không thể bắt anh ta lại”

“Bốp” Bàng Bác đưa tay lên chính là một bạt tai hạ xuống: “Vô dụng!”

“Đồ vô dụng!”

Anh ta chửi ầm lên: “Mấy người nhiều người như vậy, còn bắt không được một sát thủ? Tôi nuôi dưỡng nhóm người như các người làm gì!”

Mặt người phụ trách bảo an đỏ lên, cúi đầu không dám nói câu nào.

Cái lỗ hổng kia, không phải là Bàng Bác sắp xếp, thuận tiện để cho người ta đào tẩu hay sao.

Ông ta hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của Bàng Bác làm, vẫn còn phải chịu một bàn tay của Bàng Bác, trong lòng của ông ta không tức giận hay sao.

“Đuổi! Nhất định phải bắt được người cho tôi” Tiết Khải là ở bên trong hội chợ do nhà họ Bàng chúng tôi tổ chức xảy ra chuyện này, nhà họ Bàng liền có trách nhiệm, nhất định phải..”

“Đủ rồi” Tiết Phương Dương hét lớn một tiếng, trực tiếp đánh gãy lời của Bàng Bác.

Sắc mặt ông ta âm trầm, nhìn chăm chăm Bàng Bác, trong con ngươi phẫn nộ, không che giấu chút nào.

“Đừng có diễn nữa” Bàng Bác lập tức biến sắc.

Chuyện anh ta lo lắng nhất vẫn phát sinh rồi.

“Anh thật sự nghĩ rằng tôi nhìn không ra hay sao?”

Tiết Phương Dương lạnh lùng nói, nhiều nhân viên bảo an như vậy, toàn bộ cửa hàng, gần như không có một góc chết nào, sát thủ sao có thể tiến vào đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi