SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Mày đang nghi ngờ tao sao?”

Bàng Bác lắc đầu nói: “Cháu chỉ là muốn hiểu rõ ràng mọi việc thôi. Cho dù là ba cháu ở đây thì cháu cũng sẽ hỏi vậy”

“Hừt” Bàng Phi Hàng cười lạnh nói: “Nếu như ba của mày ở đây thì mày đã chết rồi” Giọng điệu lạnh lùng của ông ta khiến cho Bàng Bác cảm thấy rùng mình.

Yết hầu của anh ta khẽ động, không dám lại phản bác tiếp.

“Đừng nói nữa, mày lập tức phái người đi tìm tên sát thủ kia đi. Nhất định phải đưa được anh ta trở về đây”

“Chú hai…”

“Tao nói cho mày biết, nếu như nhà họ Bàng chúng ta không chuẩn bị kỹ lưỡng khiến cho kế hoạch của ba mày bị hủy trong tay của mày thì chắc chắn mày sẽ phải chết” Cho dù Bàng Bác có là chủ nhân tương lai của nhà họ Bàng, khi đã phạm phải sai lầm đồng nghĩa với việc bị đào thải.

Thân mình của Bàng Bác cứng ngắc, anh ta cắn răng nói: “Vâng” Anh ta không dám nói thêm lời nào nữa.

Cho dù anh ta có là trụ cột tương lại của nhà họ Bàng thì làm sao chứ?

Qua nhiều năm, chủ nhân tương lai của nhà họ Bàng vẫn còn chưa thay đổi đủ hay sao?

Bàng Bác có bao nhiêu em trai, anh ta cũng không rõ.

Ở nhà họ Bàng, không có gì là đảm bảo cho vị trí chủ nhân cả. Cho dù có là Bàng Phi Hàng thì hiện giờ cũng không được toàn quyền quyết định các việc trong nhà họ Bàng.

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối chạy ra ngoài của Bàng Bác, Bàng Phi Hàng lắc đầu. Trên mặt ông ta hiện vẻ thất vọng.

“Có vẻ là kế hoạch phải triển khai trước thời hạn” Ông ta có chút tức giận, mọi chuyện vẫn chưa có chuẩn bị tốt, vẫn còn quá sớm.

Ông ta hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa. Ông ta đi vào bên trong, qua mấy dãy hành lang đến một sân ở sâu tít bên trong.

Bàng Phi Hàng mở ra ba cánh cửa mới tiến vào bên trong.

Đi tiếp chừng khoảng năm phút đồng hồ mới thấy trước mắt dần trở nên sáng hơn.

Có một mật thất trống nằm ẩn sâu bên trong nhà họ Bàng.

Nơi này không có gì, chỉ có một người đang ngồi trên chiếu. Giống như một khúc cây khô. Người đó không nhúc nhích, đến cả hô hấp cũng không thể cảm nhận được.

Bốn phía tường xung quanh có dấu tay.

Trên mặt tường, có không ít chỗ bị nứt, còn có vệt máu tươi loang lổ kết khô. Người khác nhìn vào thấy ghê rợn.

“Anh trai.” Bàng Phi Hàng chấp tay lại, cung kính gọi.

Người ngồi ở đó vẫn trước sau không nói lời nào.

“Chỉ sợ, kế hoạch phải tiến hành trước” Nghe thấy câu này, người đang ngồi kia mới chậm rãi mở mắt. Đôi mắt thâm trầm nhìn Bàng Phi hàng khiến cho trái tim ông ta khẽ nảy lên.

“Tại sao?”

Giọng nói khàn khàn mà trầm thấp, nói ra chỉ hai chữ.

“Tình hình đã thay đổi rồi. Có uy hiếp lớn, nhà họ Bàng không thể nào giấu nổi rồi” Người ngồi ở đó không nói gì, lại nhắm mắt lại.

Bàng Phi Hàng hơi khom người, ông ta cũng không dám nói tiếp.

Ông ta không biết quyết định của anh trai thế nào. Loại chuyện này, ông ta không thể nào tự quyết định được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi