SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Nhưng lần này, Giang Đạo Nhiên sẽ không đi ra ngoài, bởi vì ông ta biết rằng Tiết Phương Dương cũng không muốn ông †a ra ngoài.

“Ông chủ, ông Tiết đã đến rồi” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Giang Hải.

“Ừ, tôi Sau đó, Giang Đạo Nhiên thản nhiên nói: “Một lát nữa tôi sẽ xuống” Ông ta nói chuyện rất tùy ý, thậm chí còn không có ý muốn nhìn thấy Tiết Phương Dương.

Ông ta vẫn ngồi trên sô pha, chậm rãi pha trà, tâm tình vô cùng thoải mái.

Cùng lúc đó.

Trong đại sảnh, Tiết Phương Dương đi lòng vòng rồi kéo ghế ngồi xuống.

Giang Hải bưng trà tới, ông ta gật đầu, không nói gì, tựa hồ không quan tâm xem Giang Đạo Nhiên có đến gặp ông ta hay không.

“Nhà họ Giang dường như không có nhiều thay đổi so với trước đây” Tiết Phương Dương nhìn quanh, nhịn không được mà mở miệng: “Giống hệt như cách đây mười lăm năm về trước” Giang Hải đứng ở nơi đó, không lên tiếng.

Ông ta chỉ là cận vệ của Giang Đạo Nhiên, ông ta không đủ tư cách để trò chuyện với một ông chủ giàu có như Tiết Phương Dương.

Đương nhiên, nhà họ Giang sẽ không thay đổi bất cứ điều gì, bởi vì Giang Đạo Nhiên không muốn mất đi kí ức về mẹ của Giang Ninh. Cho dù chỉ là một hòn đá trên mặt đất, Giang Đạo.

Nhiên cũng không cho ai đụng vào.

Tiết Phương Dương lại đứng lên, đi tới chỗ bậc thang, nhìn chằm chằm vào một góc. Sau đó ông ta ngồi xổm xuống, vươn tay ra sờ sờ, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười.

Ông ta như người đi xa lâu năm trở về chốn cũ, nhìn chỗ này một chút, chạm chỗ kia một chút, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm nói gì đó, y như người mất trí.

Một lúc lâu sau, Tiết Phương Dương kiểm tra thời gian đến lần thứ hai, ông ta ho khan mấy tiếng.

“Ông chủ của các người vẫn chưa xong việc sao?” Giang Hải khẽ cúi đầu: “Xin lỗi ngài Tiết, ông chủ tôi thực sự có rất nhiều việc cần làm, hẳn là đợi làm xong ông chủ sẽ qua đây ngay. Ngài có muốn đi thăm bà chủ không?” “Không cần” Tiết Phương Dương lắc đầu: “Tôi chỉ ghé qua chút thôi, cứ để cho ông chủ nhà ông làm việc đi, tôi đi trước” Nói xong, ông ta lập tức rời đi, dường như hôm nay ông ta đến nhà họ Giang không phải để gặp Giang Đạo Nhiên, cũng không phải để tìm Tiết Ninh.

Ông ta chỉ đơn thuần là muốn ghé qua thăm một chút.

Hoặc là bởi vì ông ta muốn người khác nhìn thấy ông ta đã đến nhà họ Giang.

Kho cá lớn Giang Hải tiễn Tiết Phương Dương tới cửa rồi đứng nhìn ông ta rời đi, sau đó liền trở lại phòng làm việc.

Giang Đạo Nhiên vẫn ngồi trên sô pha, đọc sách và uống trà, từ đầu đến cuối dường như không hề để ý đến Tiết Phương Dương.

“Thêm chút nước.” Giang Đạo Nhiên nói mà không ngẩng đầu nhìn lên.

Giang Hải lập tức thêm nước vào ấm trà, ông ta muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi” Giang Đạo Nhiên vẫn tiếp tục đọc sách.

“Ông chủ định hợp lực với nhà họ Tiết sao?” Giang Hải do dự một chút rồi lên tiếng.

Lần này Tiết Phương Dương công khai đến nhà họ Giang, hiển nhiên là để nhà họ Bàng thấy rằng nhà họ Tiết vốn rất thân thiết với nhà họ Giang. Hơn nữa giữa hai nhà còn có mối thông gia, cũng có thể coi là mối quan hệ ruột thịt.

Lần này, nhà họ Bàng bất ngờ nhắm vào nhà họ Tiết, tấn công bố con Tiết Phương Dương, với tính khí của ông ta, ông †a sẽ không bao giờ cho qua chuyện này.

Mặc dù Giang Hải biết rằng tất cả những thứ này chỉ là ván cờ của Giang Ninh. Nhưng hiện tại, ván cơ này đang rất thành công, tất cả mọi người đều tham gia vào, kể cả Giang Đạo Nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi