SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Khoảnh khắc hai người giao đấu vừa rồi, Giang Ninh có thể cảm nhận được người này mới là Chủ Thượng. Thực lực cực kỳ mạnh.

Dợ là không hề yếu hơn bản thân anh.

Hơn nữa, một quyền đó, rõ ràng Giang Ninh đã cảm nhận được luồng hơi thở quen thuộc.

Quyền pháp cùng từ một dòng họ với anh.

Mà đến quyền pháp của Bàng Phi Nham cũng giống như Vậy.

Quyền pháp của ba người lại đều có một luồng hơi thở tương đồng. Chuyện này quá kỳ lạ.

“Quả nhiên người đó lại xuất hiện rồi” Yến Xích Nam thở dài một tiếng, trên mặt còn mang theo chút sợ hãi: “Cậu đừng đuổi theo, cẩn thận có bãy” Giang Ninh xoay đầu, liếc nhìn ông ta.

“Người đó chính là Chủ Thượng?” Yến Xích Nam gật đầu.

“Các ông biết thân phận thật sự của người đó là ai?” “Không biết” Giang Ninh nhíu mày. Đến đám người từng tiếp xúc không chỉ một lần với Chủ Thượng như Yến Xích Nam cũng không biết thân phận của người đó là ai?

Người này có phần quá thần bí rồi đó.

“Quyền pháp của cậ Hạ Lâm Bắc nhìn Giang Ninh, không nhịn được mà lên tiếng: “Là ông Hà chỉ điểm sao?” Giang Nam gật đầu, nghĩ đến hai người đều quen biết sư phụ của mình.

Vừa rồi nghe Bàng Phi Nham nói, một trang quyền phổ trên người mình này là Giang Đạo Nhiên đưa cho anh?

Rốt cuộc năm đó là chuyện gì?

“Khụ khụ” Giang Đạo Nhiên còn đang ho dữ dội, sắc mặt trắng nhợt, Tiết Ninh đang được ôm trong lòng ông ta cũng từ từ ổn định lại.

Vừa rồi thiếu một chút là hai người họ đều phải chết.

Nếu Giang Ninh không đến kịp…

Lúc này, Giang Đạo Nhiên xoay đầu nhìn Giang Ninh, khóe môi run rẩy nhưng chẳng nói ra câu nào.

Mười lăm năm rồi.

Đã mười lăm năm rồi.

Ông ta mới gặp Giang Ninh hai lần.

Lần trước là Giang Ninh muốn giết ông ta, bị hai người Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc ngăn lại, nhắc tới sư phụ của Giang Ninh. Bằng không, lúc đó ông ta đã chết rồi.

Chết trong chính tay con trai ruột của mình.

Mà lần này, Giang Ninh là đến cứu ông ta.

“Con… Vì sao con muốn cứu ba?” Rất lâu sau, Giang Đạo Nhiên mới nhẹ giọng nói rằng:  “Thật ra hiện giờ tôi vẫn rất muốn giết Giang Ninh nói.

Giang Đạo Nhiên cười khổ, nhắm mắt lại.

Nếu như Giang Ninh muốn giết, ông ta tuyệt đối sẽ không có chút phản kháng.

“Không! Đừng giết ông ấy” Tiết Ninh vừa nghe thì lập tức nôn nóng.

“Giang Ninh! Ba cháu không hề có lỗi với mẹ con cháu, ông ấy không..” “Em đừng nói” Giang Đạo Nhiên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi