SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

FKhi đội cứu hộ thứ hai tới thì cũng xem như là lúc Thời Hoan đón tiếp một bệnh nhân cuối cùng trong ngày làm việc bận rộn của cô hôm nay.

Một cô bé.

Cô bé này có vẻ suy dinh dưỡng, thân thể rất gầy yếu, hơi thở dồn dập, hai mắt nhắm chặt. Mặc dù thời tiết nóng nực nhưng cô bé vẫn liên tục run lên.

Chân đứa trẻ bị thương, nhưng điều này đương nhiên không phải là nguyên nhân dẫn đến trạng thái xấu của cô bé. Mẹ của đứa trẻ vẻ mặt hoảng hốt, mặc dù giao tiếp không thông thạo nhưng Thời Hoan có thể nhận thấy rõ sự lo lắng và ý cầu xin trên mặt chị ấy.

Thời Hoan day day xương mày, mặc dù cô đã mệt tới không thể tả nổi nhưng vẫn giữ vững tinh thần kiểm tra lại tình hình của đứa trẻ. Cuối cùng phát hiện ra mạch đập của cô bé rất yếu, hỏi về tình hình ăn uống mấy ngày gần đây, cuối cùng xác nhận cô bé mắc phải dịch tả.

Vết thương trên đùi cô bé máu thịt lẫn lộn, có vẻ như đã nhiễm trùng nên mới gây ra sốt cao nghiêm trọng như vậy, sốt tới mức tinh thần cô bé không tỉnh táo, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nằm trong lòng người mẹ, cũng không hề biết mình đang ở nơi nào.

Lúc cô bé được bế tới đây đã bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất để chữa trị, tình hình cũng không mấy khả quan, Thời Hoan tự biết trạng thái của mình không tốt nhưng vẫn phải cố hết sức thực hiện cấp cứu.

Hiện tại cả người cô đều ở trong trạng thái hết sức căng thẳng, lúc nào cũng có thể sụp đổ. Cô đã bận rộn suốt gần hai ngày một đêm, thời gian nghỉ ngơi quá ít ỏi, lúc này tinh thần và thể lực thật sự là vô cùng tệ.

Nhưng bệnh nhân đang ở trước mắt, cô cũng chỉ có thể cắn môi cố gắng tập trung, mãi tới khi trong miệng có vị tanh tanh của máu, cô mới thả lỏng môi ra.

Ý thức trở nên mơ hồ trong nháy mắt, động tác trên tay cũng dừng lại một chút.

Ngay vào thời khắc cô thất thần đó, cô bé trên giường bệnh bỗng nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm chặt lấy ngón trỏ của Thời Hoan.

Bàn tay của cô bé gầy gò tới mức chỉ còn da bọc xương, yếu ớt, vừa chạm vào Thời Hoan đã như sắp hạ xuống, nhưng cô bé vẫn liều mạng cố gắng duy trì động tác của mình.

Cô bé đang cố gắng đấu tranh vì sinh mệnh của mình, ở trên mảnh đất hoang tàn này cầu mong được sống.

- ------ Cái chết là một thứ gì đó rất mơ hồ.

Dường như ai ai cũng sợ hãi, dường như không có thứ gì đáng sợ hơn.

Quyết đoán trong nháy mắt, cảm giác không rõ ràng khiến người ta còn nghi ngờ.

Nhưng sinh mệnh, là đóa hoa diễm lệ duy nhất có thể nở rộ nơi đất trời tăm tối này, tràn trề sức sống.

Mặc cho chiến tranh khổ cực bên ngoài kia, vẫn có thể mơ ước gì đó nhỏ nhoi về tương lai, có thể mạnh mẽ muốn được sống, từ ranh giới sinh tử vươn về nơi có ánh mặt trời để tồn tại.

Thời Hoan bỗng cứng đờ, lúc này đại não dường như ngừng chuyển động.

Giọng cô bé nhẹ tới mức không thể nhẹ hơn, như thể bất kỳ lúc nào đều có thể trở nên yên lặng mãi mãi, mong manh tới mức khiến người ta sợ hãi.

Cô bé nói: "Chị, em không muốn chết."

Cô bé không muốn chết.

Viền mắt Thời Hoan cay xè, cảm xúc căng thẳng vì mấy chữ của cô bé mà suýt chút nữa sụp đổ, cô gần như muốn rơi lệ.

Cô vội vàng thu lại cảm giác mệt mỏi mơ hồ trong đầu mình, ánh mắt khôi phục lại bình thường, một lần nữa cầm dao phẫu thuật lên.

Thời Hoan không hề đáp lại cô bé, cô chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô bé, xem như một lời hứa sẽ cứu cô bé sống sót.

Lúc này yên lặng chiến thắng âm thanh, cô bé dùng chút tỉnh táo cuối cùng cầu xin sự sống sau đó lập tức rơi vào hôn mê.

Qua một thời gian, cấp cứu thành công, cuối cùng đứa trẻ cũng thoát khỏi trạng thái nguy hiểm đến tính mạng.

Người mẹ ôm chặt con mình, cảm xúc đè nén bấy lâu cuối cùng vỡ òa, nước mắt rơi xuống vội vàng nói cảm ơn với Thời Hoan.

Lúc này Thời Hoan cũng đã cạn kiệt sức lực, vào giây phút phẫu thuật kết thúc, dao mổ trong tay cô rơi xuống, bàn tay run lên, cả người rơi vào trạng thái vô cùng mệt mỏi. Nếu không phải có người đỡ Thời Hoan tới ngồi bên giường thì suýt nữa cô đã ngã xuống đất.

Cô thở phào, khẽ gật đầu với người nhà của cô bé, sau đó liền rời đi.

Bước chân Thời Hoan mềm nhũn, cô đi vào trong lều nghỉ ngơi, ngồi xuống ôm lấy hai chân, vùi mặt vào đầu gối, nhẹ nhàng khép mắt lại.

Rất mệt, không ai có thể hiểu được.

Sau cường độ công tác cực kỳ cao, dường như trong đầu chỉ còn lại chút ý thức căng thẳng, mãi không chịu thả lỏng, ép cho Thời Hoan phải tỉnh táo.

Cô mở miệng, vào lúc tình trạng hết sức mệt mỏi, trong tiềm thức cô muốn gọi gì đó nhưng vừa định nói ra thì cô bỗng khựng lại.

Thời Hoan mím môi, một lát sau nở nụ cười khẽ, không có tình cảm gì.

..............Thật mệt.

*

Bận rộn cả một ngày, tới giữa trưa, cả đội mới cùng nhau lên xe đi tới nơi ở của bọn họ.

Sau khi đến nơi, phân chia phòng nhanh chóng, tất cả mọi người trong đội bác sĩ đã kiệt sức từ lâu, cầm hành lý của mình trở về phòng.

Nơi ở của đội bác sĩ không biên giới chính là khu vực của quân đội, hết sức an toàn. Tình trạng nơi ở cũng được đảm bảo, một người một phòng, được trang bị phòng vệ sinh có đầy đủ buồng tắm và vòi hoa sen. Tổng thể tuy hơi sơ sài nhưng ở khu vực này đã được coi là điều kiện rất tốt rồi.

Chí ít so với nhiều nơi trước kia Thời Hoan từng tới ngay cả tắm rửa cũng phải lái xe cả đoạn đường dài, thì tốt hơn nhiều.

Thời Hoan vào phòng dỡ hành ý ra, bỏ những đồ dùng cần thiết ra ngoài, cởi bỏ áo blouse đã bẩn đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, thay một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, xem như đã thư giãn hơn nhiều.

Cô quấn mái tóc ướt lại, đi tới bên giường, đắp chăn lên rồi nhắm mắt lại. Cô quá mệt, chưa tới mấy phút đã ngủ say.

Đội bác sĩ ai nấy đều rất mệt mỏi, căn bản vừa tới nơi đều sẽ lựa chọn ngủ một giấc đã, chuyện khác tính sau.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng thu dọn hành lý cùng hoàn toàn biến mất, ngoài đại sảnh không có ai, không hề có một tiếng động nào.

Thời Hoan ngủ một mạch tới lúc chạng vạng, cô khoan khoái bò dậy khỏi giường, tình trạng thật sự tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Cô vốn và kiểu người dễ hồi phục, sau khi tỉnh dậy cũng không nán lại trên giường, chậm rãi xoay người, vuốt vuốt tóc sau đó lười biếng xỏ giày đi ra khỏi phòng.

Cô đứng trên lầu hai liếc nhìn xuống phòng khách, thấy tổ trưởng đã ngồi ở ghế trong phòng khách, bên cạnh có hai thành viên khác của đội, dường như đều đã nghỉ ngơi xong.

Bọn họ đang thảo luận gì đó, giọng nói không lớn, Thời Hoan nghe không rõ lắm.

Tổ trường ngẩng đầu, lơ đãng trông thấy Thời Hoan đứng ở lan can lầu hai, liền nâng kính mắt lên nhẹ nhàng vẫy tay với cô, ra hiệu bảo cô xuống cùng thảo luận.

Đoán chừng là có liên quan tới tình hình ở địa phương, Thời Hoan hiểu rõ trong lòng, cô sửa sang lại mái tóc, nhanh chân bước xuống cầu thang, đi về phía bọn họ cong môi hỏi: "Thảo luận gì vậy?"

"Lương thực ở doanh trại của dân tị nạn đã cạn kiệt, rất nhiều người bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, bệnh nhân nhỏ tuổi cũng không có đủ đồ để ăn." Tổ trưởng hơi đau đầu, đưa tay day day xương mày, thở dài nói: "Tình hình có chút nan giải."

Thời Hoan nghiêng đầu, "Lái xe đi vận chuyển lương thực?"

"Có nghĩ tới biện pháp này." Một nam nhân viên tình nguyện nói, giữa hai hàng lông mày tràn ngập vẻ u sầu, "Nhưng bên này rất hỗn loạn, thời gian vận chuyển lương thực khá dài, chỉ sợ trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Nói xong, anh ta chỉ vào bản đồ trong tay tổ trường.

Thời Hoan yên lặng, hơi nghiêng người nhìn một chút, hỏi: "Tổ trường, có thể cho cháu mượn bản đồ một chút không?"

Tổ trưởng đưa bản đồ cho Thời Hoan, cô cau mày nhìn một lát, dáng vẻ từ đầu tới cuối đều nghiêm trọng, cũng chỉ sau một cái chớp mắt, trong con ngươi lóe lên tia sáng.

"Con đường này." Thời Hoan trải bản đồ ra trước mặt mọi người, đầu ngón tay chỉ xuống một nơi, chăm chú giải thích: "Con đường này tuy vòng vèo nhưng bên kia có binh lính đóng quân, tương đối an toàn. Cháu đề xuất đề nghị với bộ chỉ huy khai thông con đường này, để bọn họ cho phép đồ dùng được vận chuyển vào trại tị nạn.

Tổ trưởng nhìn con đường Thời Hoan đang chỉ, thật sự không nổi bật, vừa rồi chú ấy chưa cân nhắc đến, lúc này nghe Thời Hoan nói vậy có vẻ là con đường tốt nhất.

Nghĩ vậy liền lập tức muốn xác nhận, tổ trưởng lập tức gật đầu đáp: "Ý này không tồi, để chú trình đơn xin phép, nếu có thể đêm nay chúng ta lập tức gửi tài liệu lên phía trên."

Lúc này mới coi như đã giải quyết được vấn đề. Sau đó các thành viên khác trong đội cũng bắt đầu lục đục ra khỏi phòng, đoàn người cùng đi vào phòng bếp ăn cơm rồi nhàn nhã quay trở lại tòa nhà mà bọn họ đang ở.

Tổ trưởng và một vài thành viên đi trước thảo luận về tình hình chữa bệnh hai ngày nay, Thời Hoan và Trình Giai Vãn đi cuối cùng, rất thong thả.

Trình Giai Vãn cũng trở nên thoải mái hơn hẳn, liếc mắt hỏi cô: "Nha đầu cô hai ngày nay không ngủ, đã nghỉ ngơi chưa?"

"Năng lực hồi phục của tôi là đáng khen số một đấy, không cần phải lo đâu." Thời Hoan nói xong, tùy tiện khoát tay một cái, quả nhiên sự mệt mỏi trên khuôn mặt đã hoàn toàn bị quét sạch, "Tôi làm việc thì tới mạng cũng không cần, cô biết mà."

"Hoàn toàn hiểu rồi." Trình Giai Vãn thấy buồn cười, đưa tay ra sau lưng, "Cảm giác mới vừa về nhà không lâu, kết quả là lại đi cứu người."

Thời Hoan nhún vai, thở dài, "Có lẽ lần này đi cũng phải mất tới nửa năm, tình hình ở Balnea mấy năm qua thật sự không ổn."

Trình Giai Vãn gật đầu, cũng khẽ thở dài một tiếng.

Đoàn người vừa đi tới cửa, tổ trưởng đột nhiên dừng lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện, dường như là dùng tiếng địa phương. Vì khoảng cách xa nên giọng nói có chút mơ hồ, cô không rõ ở phía trước đang nói chuyện gì.

Sau đó, ngôn ngữ giao tiếp liền trở thành tiếng Trung, Thời Hoan nghe thấy tổ trưởng tự giới thiệu bản thân, có lẽ là đang gặp người nào đó.

Cô không chú ý cũng không có hứng thú gì, nghiêng đầu đang định tiếp tục nói chuyện phiếm với Trình Giai Vãn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên.........

"Đội trưởng đội đột kích Thương Lang, Từ Dã, từ hôm nay bắt đầu thực hiện nhiệm vụ gìn giữ hòa bình."

Giọng nói của người kia trầm thấp, mặc dù lạnh nhạt nhưng truyền tới bên tai rất dễ nghe, câu chữ đập mạnh vào trong lòng, để lại những dấu vết nặng nhẹ khác nhau.

Cả người Thời Hoan cứng đờ, cô không tin nổi nhìn về nơi giọng nói truyền tới, trông thấy Từ Dã đang đứng cách đó không xa.

Nét mặt anh hờ hững, gương mặt lạnh lùng, quân phục trên người làm nổi bật lên dáng đứng thẳng tắp của anh, thái độ cao ngạo, đường nét cường tráng anh tuấn, không có chút sắc thái tình cảm nào, cả người tỏa sáng rực rỡ.

Dường như chiếu sáng cả bóng đêm đen tối, sáng như vì sao.

Đó là hình dáng người yêu trong mộng của Thời Hoan.

SPOIL Chương 22:

Anh đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Thời Hoan, lại đây."

P.s: Chưa có gì cả đâu, chương 23 mới có =)))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi