SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

Edit: Lam Nhi Nam

Beta: Hướng Dương

Trong nháy mắt, Thời Hoan thấy Từ Dã tắt đèn pin, cô liền có một linh cảm chẳng lành.

Trong đầu cô vẫn chưa có ý niệm gì, gần như chỉ là phản xạ vô thức, cô đã nhanh chóng ngồi sụp xuống, cúi thấp đầu.

Cô mơ hồ biết sẽ xảy ra chuyện gì, trên trán toát mồ hôi lạnh. Cô cắn cắn môi, âm thầm hồi hộp, Từ Dã bước một bước dài đã đến bên người cô, đặt tay lên vai cô, đè nửa người trên của cô cúi xuống thấp hơn nữa.

Thời Hoan phối hợp cúi người xuống, cô nín thở tập trung, nhận thấy Từ Dã nhanh chóng bảo vệ cô, nửa người cô dựa vào lồng ngực anh, tim đập có chút bất ổn.

Không ổn là vì lo lắng.

Dường như đúng khoảnh khắc đó, ba người Lý Thần Ngạn cũng nhận thấy sự bất thường. Lý Thần Ngạn vung tay lên, Trương Đông Húc và Lưu Phong liền hiểu ý, lập tức ẩn nấp đề phòng.

Trong nháy mắt tiếp theo, âm thanh đạn rời khỏi nòng, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, bay thẳng đến.

Thật chính xác, viên đạn hướng phía Thời Hoan và Từ Dã, chắc bởi vì vừa rồi có một âm thanh rất khẽ vang lên, khiến cho đối phương chú ý đến.

Cảm giác sợ hãi trong lòng Thời Hoan còn chưa kịp tràn ra, viên đạn đã xé gió, liền nhanh chóng lướt qua bên gò má cô.

Trên da mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, cùng lúc đó một vài sợi tóc bên tai cô bị cắt đứt, rơi xuống.

Nếu như cô phản ứng chậm một chút, chỉ sợ là đã không thể giữ được cái mạng nhỏ này.

Nhận thức điều này, cổ họng Thời Hoan khẽ chuyển động, đầu ngón tay cô đều run lên, nhưng vẫn mạnh mẽ khống chế bản thân không được phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Khi phát hiện bản thân vừa chạy một vòng quanh miếu Diêm Vương trở về, cả người cô vừa trải qua cảm giác thả lỏng trong giây lát thì trong nháy mắt liền căng thẳng trở lại, chăm chú nhìn về hướng phát ra tiếng súng.

Cách trước mặt hai người không xa, Thời Hoan đại khái xác định được vị trí của đối phương, mơ hồ có thể thấy một bóng lưng mờ mờ, dường như đang dựa vào thân cây, không có bất cứ động tác gì.

Người kia bị thương?

Gần như theo bản năng, Thời Hoan liền nảy sinh ra suy nghĩ này.

Nhưng đây cũng là suy đoán, cô không dám phát ra tiếng động, ba người kia đã âm thầm đi tập hợp lại đây, Từ Dã nhanh chóng ra dấu tay, ba người lập tức gật đầu xác nhận, âm thầm cầm chặt súng trong tay, nhắm đến phương hướng đó.

Thời Hoan lúc này tuyệt đối không dám thả lỏng, ngoan ngoãn nằm yên tại chỗ không nhúc nhích, tự mình ẩn nấp thật cẩn thận.

Cô vẫn duy trì trạng thái cúi người, mặc dù tay chân có chút đau nhức, cô vẫn không dám cử động.

Từ Dã hướng súng lên trời, bóp cò, tiếng súng vang lên làm cho tai có chút đau nhức, Thời Hoan cắn môi, ngẩng mặt nhìn về phía đối diện.

Đối phương dường như hiểu được ý của Từ Dã, cũng không có thêm bất kỳ động tác nào, chỉ phát ra tiếng nói thận trọng: "Viện binh?"

"Chúng tôi là quân đội gìn giữ hòa bình ở địa phương, được cấp trên giao nhiệm vụ, đến đây hỗ trợ Chính phủ Balnea tiến hành nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn." Khi xác nhận được thân phận của đối phương, trong lòng Từ Dã nhẹ nhõm hơn một chút, anh hạ súng, giơ tay ra hiệu cho mọi người ở bên cạnh, sau đó tiến về phía trước, đi tới chỗ người kia.

Ba đội viên nhanh chóng theo sau, Thời Hoan biết đã tới lúc mình phải làm việc, không chần chờ mang theo túi y tế đi qua.

Bọn họ còn chưa thật sự đến gần người kia, vẫn duy trì khoảng cách an toàn bên cạnh.

Từ Dã mở miệng, lạnh nhạt nói rõ: "Chúng tôi có đưa bác sĩ đến, hi vọng từ giờ anh có thể phối hợp."

Bệnh nhân kia trầm mặc vài giây, như đã cố gắng lên tiếng: "Tuy không có tác dụng gì... Đến gần đi, làm phiền rồi."

Giọng anh ta khàn khàn, có chút mơ hồ không rõ, dường như đã dùng hết sức để nói chuyện, sự sống không còn nhiều nữa.

Thời Hoan đã quá quen thuộc với cảm giác này, còn chưa đến gần người kia, trong lòng cơ bản cũng đã có suy đoán rồi.

Cô mấp máy môi, trong tay mang theo túi cứu thương, đang định tiến lên phía trước thì bỗng bị Từ Dã đưa tay cản lại.

Cô ngẩn người, quay đầu nhìn về phía anh, thấy hai hàng lông mày của anh nhíu chặt, dùng tiếng Trung nói với cô: "Bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nổ súng."

Thời Hoan trầm mặc vài giây, lập tức gật đầu đáp lại, sau đó bước nhanh lên trước, tới gần thân thể của bệnh nhân thì ngồi xuống.

Mùi máu tanh nồng đậm xông tới, Thời hoan cũng không phải là chưa từng thấy cảnh tượng máu me như vậy bao giờ, vì vậy cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Quan sát sơ qua vết thương của người này, cô lập tức nhíu mày.

Anh ta đã mất đi cánh tay trái, máu me khắp người, hầu như không phân biệt được đâu là vị trí của vết thương.

Hay phải nói là, trên người anh ta chằng chịt vết thương.

Thương thế này thực sự quá nghiêm trọng, trong đáy mắt Thời Hoan hiện lên sự hoảng sợ, cô có chút không đành lòng, không kìm được chửi thầm một câu, thật sự không biết nên tiến hành cấp cứu thế nào.

Thời Hoan biết, người lính trước mặt này, tỷ lệ sống sót gần như bằng không.

Anh ta thật sự bị thương quá nặng, hơn nữa lại bị mất đi một cánh tay, lúc này mất máu quá nhiều khiến hô hấp yếu ớt, sợ là...

Thời Hoan cắn răng, đột nhiên có chút không đành lòng nhìn anh ta, lúc này dù có gây mê cũng chỉ phí công, chỉ có thể mặc cho tính mạng anh ta từ từ trôi đi.

Có lẽ hiểu được ý của Thời Hoan, mà đối với tình trạng của bản thân người lính này cũng hiểu rõ, anh ta biết thời gian của mình không còn nhiều, cố gắng lắc đầu, khẽ nói với Thời Hoan: "Không cần phí sức, cảm ơn cô."

Thời Hoan đau lòng, cô âm thầm thở dài, lui về phía sau mấy bước, quay lại lắc đầu với Từ Dã, nói: "Có gì muốn hỏi thì mau hỏi đi."

Ngụ ý rất rõ ràng, thời gian hấp hối của người lính này cũng không còn bao nhiêu nữa.

Từ Dã nhíu nhíu mày,đi tới ngồi xuống trước mặt anh ta, nhìn thẳng, dành cho đối phương sự tôn trọng tuyệt đối.

Ánh mắt người lính đảo quanh, không đợi Từ Dã hỏi gì, anh ta đã muốn nói trước, nhưng chưa kịp cất lời đã liên tục ho khan.

Máu tươi lập tức tuôn ra, dáng vẻ vô cùng đau đớn, nhưng vẫn gắng gượng siết chặt ống tay áo Từ Dã, nói: " Tiểu đội bốn người chúng tôi, vốn dĩ nhận được nhiệm vụ đến đây truy bắt hai quân lính đảo chính chạy trốn, nhưng không ngờ lại có mai phục, đều bị phục kích..."

Không khác biệt so với dự đoán trước đó là bao.

Trương Đông Húc và Lưu Phong nhìn nhau, vẻ mặt có chút phức tạp.

"Đồng đội của anh ở đâu?" Từ Dã không gạt tay người lĩnh này ra, bình tĩnh nhìn anh ta: "Mọi người bị lạc nhau sao?"

Người lính chậm rãi giơ tay lên, chỉ một hướng khác, lại có lẽ đã dùng hết sức lực, gần một giây sau cánh tay rũ xuống.

Ánh sáng trong mắt anh ta yếu dần, mấp máy môi phát ra những âm thanh yếu ớt, trong chớp mắt tiếp theo, hơi thở cũng dần suy yếu.

Cho đến khi cánh tay siết tay áo Từ Dã không còn chút sức lực nào, rũ xuống mặt đất, phát ra âm thanh trầm đục.

Sự sống của người lính này, đã hoàn toàn biến mất không còn chút nào.

Thời Hoan day xương mày, tâm trạng không thể diễn tả thành lời, chỉ yên lặng thở dài.

Không khí liền trở nên nặng nề, Từ Dã từ từ nhắm mắt lại, đưa tay vuốt mí mắt của người lính xuống, vẻ mặt anh bình tĩnh, dường như tâm trạng không hề dao động.

Ánh mắt anh lơ đãng liếc nhìn thấy một sợi dây lấp lánh bên cạnh người lính, được ánh trăng soi rọi phát ra ánh sáng mơ hồ, bị bùn đất vùi lấp.

Thời Hoan cũng chú ý đến đồ vật ấy, cô bước đến cúi người nhặt lên, nhìn như một sợi dây chuyền, mặt trên dính đầy máu trộn lẫn với bùn đất, cô kiên nhẫn lau sạch.

Dây chuyền đã hiện ra rõ ràng, Thời Hoan cẩn thận thả mặt dây chuyền xuống, phát hiện đó là một miếng kim loại nhỏ, bên trên khắc chữ cái, có lẽ là tên.

Thời Hoan luôn cảm thấy nhìn có chút quen quen, Lý Thần Ngạn từ phía sau bước lên nhìn kỹ, hạ giọng nói: "Là binh bài của người lính này."

Cô nghe vậy thì khựng lại, nhìn sang Từ Dã ở bên cạnh, đưa binh bài trong tay cho anh.

Từ Dã không lên tiếng, sau khi nhận binh bài, liền cẩn thận cất vào trong túi của người kia.

Toàn đội im lặng không ai nói gì, xem như là lời tiễn biệt cuối cùng đối với người lính này.

"Làm ký hiệu ở đây, một lát chúng ta quay lại, đem thi thể của anh ta trở về." Từ Dã đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: "Bất luận thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải đưa anh ấy về nhà."

Người hi sinh vì tổ quốc, đương nhiên phải được mai táng trên lãnh thổ nước mình.

Lưu Phong nghe vậy, liền ngồi xổm xuống đặt máy định vị trên nền đất, sau khi xác định được tọa độ nơi này, cậu ta liền đứng dậy, ra hiệu đã định vị xong.

Từ Dã gật đầu, anh lập tức xoay người đi về hướng ban nãy người lính chỉ.

Thời Hoan theo sát phía sau, ôm theo túi y tế, cẩn thận bước về phía trước.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bốn bề thật yên tĩnh, chỉ có làn gió ẩm ướt lướt qua gò má, cùng lúc tạo ra những âm thanh lá cây xào xạc.

Tình hình của nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn ngày càng trở nên bất lợi, thời gian vô cùng gấp gáp, càng chần chừ sẽ càng nguy hiểm.

Thời Hoan cau mày, nỗ lực tìm kiếm tung tích. Lúc cô đi qua một con đường hẹp, bên cạnh là sườn núi nhỏ, chính giữa đường có một hòn đá chắn ngang, cô đang suy nghĩ biện pháp vượt qua vũng bùn.

Có chút khó khăn, Thời Hoan đã cố gắng bước thật lớn, nhưng vẫn không có cách nào vượt qua vũng bùn lầy lội này.

Bốn người đều đã đi qua bên kia rồi, chỉ có mình cô tụt lại phía sau, vô cùng lo lắng.

Đang lúc Thời Hoan bối rối, dường như Từ Dã nhận ra không có bóng dáng cô bên cạnh, hơi cau mày, quay đầu tìm kiếm cô, liếc mắt liền trông thấy dáng vẻ lúng túng của Thời Hoan.

Trong khoảnh khắc tầm mắt hai người bắt gặp nhau, Thời Hoan rất vô tội chớp mắt một cái, khẽ cười vài tiếng, vò đầu: "Cái đó... Chân em hơi ngắn, có chút bất tiện."

Từ Dã khẽ thở dài, nhưng không hề có ý chê cô phiền phức. Anh đi tới trước mặt cô, quan sát khoảng cách giữa hai người, liền nói với cô: "Nhảy qua đây."

Nhảy qua?

Thời Hoan nghe vậy ngẩn người, nhưng cô không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian, quyết định thật nhanh, lùi lại đoạn ngắn để lấy đà, nhanh chóng chạy về phía trước nhảy qua—

Quả nhiên, Từ Dã giang hai cánh tay, vững vàng ôm lấy cô.

Hai tay Thời Hoan ôm chặt cổ Từ Dã, chân vòng qua bên hông anh, mỉm cười nháy mắt với anh một cái, "Từ Dã, anh thật tuyệt, yêu anh quá đi."

Sau khi gặp phải chuyện của người lính kia, bầu không khí có chút nặng nề, đúng lúc này cô mới tìm được cơ hội nói chuyện với anh.

Chỉ một câu nhẹ nhàng, đã đủ xua tan toàn bộ cảm giác nặng nề trong lòng Từ Dã.

Từ Dã khẽ cười một tiếng, gỡ đôi chân cô trên hông mình xuống, không đợi Thời Hoan có phản ứng gì, anh đã đặt cô đứng trên mặt đất, chỉnh trang quần áo chỉn chu, bĩnh tĩnh nói: "Đi thôi, tiếp tục."

Thời Hoan thấy tâm tình của anh đã có chuyển biến tốt, khuôn mặt không khỏi hiện lên ý cười, cô bước chân, từng bước nhẹ nhàng theo sát Từ Dã, cười khẽ: "Được thôi, chúng ta cùng đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi