[SNARRY FANFIC] HY VỌNG GIỮA NHỮNG KẼ TAY



"Không sao đâu ạ, ba sẽ biết mà.

Nếu như ba cũng thông minh giống con ấy ạ."
———
Sương mù mờ ảo xâm chiếm tầm nhìn, bóng tối dần bao phủ bầu trời.

Harry Potter nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cầm lấy chiếc áo choàng được treo một bên và khoác lên người, chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng khi sắp bước khỏi cửa phòng, y lại lùi trở lại.

Chàng trai trẻ do dự một hồi rồi bước tới trước bức tranh trống rỗng được treo trên tường, nói nhẹ nhàng: "Em phải đi đây, giáo sư."
Trong khung tranh trống rỗng vẫn không có bóng dáng một ai cả, khiến chàng thanh niên tự nói chuyện một mình có vẻ thật ngu ngốc.

Harry hơi rủ rũ, ngón tay lại không kìm được mà đặt lên khung tranh, vuốt ve khẽ khàng.

Khi giáo sư McGonagall nghe thấy Kẻ Được Chọn thế mà lại đề xuất muốn di chuyển bức tranh Snape đến số 12 quảng trường Grimmauld, nữ phù thủy nghiêm khắc đã vô cùng kinh ngạc.

Bà đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình hết sức kỹ càng, lời nói cũng cực kỳ căng thẳng.

"Rốt cuộc thầy muốn làm gì, hả giáo sư Potter? Đưa bức tranh hiệu trưởng tiền nhiệm của Hogwarts về nhà mình ư?"
"Ặc..." Harry căng thẳng vò rối mớ tóc sau gáy, nói một cách dè dặt: "Em chỉ, mong có thể..."
"Tôi cho rằng thầy hiểu rõ." Cô McGonagall mím chặt môi, vẻ mặt hệt như mấy lần từ chối yêu cầu của cậu nhóc lúc cô còn là chủ nhiệm nhà.

"Bức tranh của các đời hiệu trưởng Hogwarts đều được lưu giữ hoàn hảo trong văn phòng của Albus, tôi không thể phá hỏng quy tắc này.

Nếu thầy muốn cải thiện mối quan hệ với Severus, tôi khiến nghị thầy tìm một bức tranh khác rồi mời thầy ấy về, chứ không phải ngồi đây nói mấy câu đó."
Harry khấp khởi vui mừng, vội vàng hỏi: "Giáo sư Snape còn có bức tranh khác nữa ạ?"
Cô McGonagall nhìn kỹ chàng trai trẻ một hồi, trả lời dứt khoát: "Không."
Harry cười khổ, thở dài rồi nói với giọng bất đắc dĩ: "Thôi ạ, xin cô thứ lỗi cho em, cô Mc...!Minerva.


Do em tùy hứng quá."
Nhìn Kẻ Được Chọn chuẩn bị đứng dậy rời đi, cô McGonagall bỗng hạ thấp giọng (nghe không còn nghiêm túc như trước nữa) mà hỏi: "Vì sao thầy lại muốn làm như thế, Harry?"
Chàng trai tạm dừng bước, cúi đầu nhìn chiếc mũ dạ mình đang cầm trên tay – y thường dùng nó để che trán đi, nói chậm rãi: "Có lẽ là vì, lưu luyến quá khứ."
"Tôi nghĩ." Tiếng cô McGonagall vang lên phía sau khiến tia hy vọng dấy lên trong mắt Harry.

"Chúng ta có thể thương lượng với Albus một chút, nếu như Severus cũng đồng ý..."
Trong lúc cô McGonagall và cụ Dumbledore nói chuyện, Snape không hề lộ mặt cũng không phát ra chút tiếng động nào, như thể chỉ cần im lặng là có thể khiến mọi người cho rằng đó thật sự chỉ là một bức tranh trống rỗng, và hắn không hề tồn tại trong đó.

Sau cùng, vị hiệu trưởng già trên tường nháy mắt một cách sung sướng với Harry rồi lên tiếng, với nụ cười híp mắt như thể cụ rất vui được xuyên tạc ý nghĩa đằng sau những hành vi của Snape.

"Chắc chắn là thầy ấy đồng ý."
Ngón tay Harry chạm vào phần tranh trống không, cũng không biết Snape trong tranh có thể cảm nhận thấy mình hay không.

Tiếng nói của y vọng lại trong căn phòng tĩnh lặng, hết sức dịu dàng, khiến người say mê.

"Giữa nỗi niềm luyến lưu quá khứ, em đã phát hiện ra bản thân đích thực, Severus à.

Em chưa từng hối hận vì đã thay đổi những ký ức ấy, bởi vì em cũng không mong muốn mọi người chỉ sống ở trong lòng em.

Em muốn có một cuộc đời hoàn chỉnh, một chính em đủ đầy, một thầy vẹn nguyên.

Đợi đến khi em trở về, thầy nói chuyện với em được không? Em chỉ mong chờ thế."
Chàng trai trẻ hạ tay xuống một cách khó nhọc, nhìn chăm chú vào vùng trống trải ấy hồi lâu rồi xoay người rời khỏi phòng.

Y còn cần chào chú Sirius nữa, sau đó đến Sở Thần bí gặp Hermione, để cô ấy đưa y trở về năm thứ tư y vẫn chưa trải qua nhưng đã bị thay đổi ấy.

Hôm qua sau khi tìm giáo sư McGonagall, y đã đi gặp Ginny.

Cô phù thủy Gryffindor dũng cảm phóng khoáng ấy khoát tay, đề nghị chia tay trước cả khi Harry lên tiếng.


"Em đợi anh rất lâu rồi, Harry." Ginny mỉm cười và nói, cho dù nét mặt vô cùng âu sầu.

"Anh ấy sẽ đến tìm mình, em đã tự nói với bản thân như thế vô số lần.

Tuy rằng lần nào cũng do mình chủ động đi tìm anh ấy, đặt anh ấy ở vị trí quan trọng nhất, nhưng kiểu gì cũng sẽ có một lần anh ấy chủ động tìm mình.

Em đã đợi từ đêm Bình an cho đến lễ Giáng sinh, đợi từ mười một tuổi cho đến mười chín tuổi.

Cuối cùng em đã biết, khi anh chủ động tới gặp em, chính là lúc chúng ta kết thúc."
Lời của cô phù thủy tóc đỏ khiến Harry hổ thẹn vô cùng.

Y cố gắng mở miệng giải thích, nhưng chẳng ngờ lại chỉ có thể phát ra một câu xin lỗi.

Ginny đung đưa người với vẻ vui sướng, giơ tay ngăn lại lời nhận lỗi cũ rích của chàng thanh niên.

Cô cười nói: "Là em đá anh, Harry, anh không có gì để đắc ý đâu.

Anh là một giấc mộng của em, anh biết không? Mà con người thì không thể vĩnh viễn chìm đắm trong mộng đẹp được, cho nên em muốn thoát khỏi anh sớm một chút, đi tìm thế giới chân thật."
"Nếu có một ngày..." Với đôi mắt sáng ngời, trước khi rời đi cô phù thủy tóc đỏ lương thiện nói một cách chân thành: "Anh đã biết hạnh phúc mình muốn là gì, ai là người có thể khiến anh trở nên hoàn chỉnh, thì nhất định đừng lùi bước.

Thứ Gryffindor chúng ta không thiếu nhất chính là lòng can đảm, đúng chứ?"
Harry nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Ginny và khẽ mỉm cười.

Đúng thế, lần này y sẽ không bị động đợi chờ nữa, y sẽ chủ động giành lấy toàn bộ.

Trong phòng Sirius ánh sáng chớp tắt lập lòe, thi thoảng có tiếng cười non nớt giòn tan vang lên.


Harry dừng chân trước cửa phòng.

Bên trong cánh cửa khép hờ, Sirius ôm lấy Teddy Lupin đang bị chọc cười vang, nét mặt gã vô cùng dịu dàng.

"Sau này con có thể đến nhà chú ăn chực chứ ạ?" Teddy nói năng vô cùng lưu loát.

Với một đứa trẻ nhỏ xíu như thế, chẳng hiểu sao điều ấy lại khiến người ta đau lòng, chẳng thể thôi xót xa bởi sự trưởng thành sớm quá mức của nó.

Sirius vỗ về sau gáy cậu nhóc, cười nói: "Đương nhiên."
"Một tuần bốn lần ạ?" Teddy chớp đôi mắt nâu, vừa ngây thơ vừa đầy chờ mong.

"Bốn mươi lần cũng được." Sirius nhấc Teddy bé nhỏ mũm mĩm lên rồi đặt cậu nhóc xuống giường, nét dịu dàng ấm áp chảy tràn trong ánh mắt.

"Sao con không ở lại đây vài ngày nhỉ, hoàng tử bé của chú? Chú còn biết rất nhiều chiêu trò hay mà con chưa từng được thấy đâu.

Con không muốn xem ư?"
Bàn tay nho nhỏ của Teddy nắm chặt tấm chăn, cậu nhóc nói khe khẽ cho người đàn ông tuấn tú nghe: "Nhưng bà ngoại con sẽ không đồng ý..."
"Ồ!" Sirius cố ý làm bộ hung hăng thô lỗ, vung ngón tay như đang vẫy đũa phép: "Ai sẽ từ chối yêu cầu từ cha đỡ đầu của cha đỡ đầu của con chứ? Nghe mà xem, cha đỡ đầu của cha đỡ đầu đấy nhé!"
Teddy bé nhỏ hưng phấn nhảy bật lên từ trên giường, ôm lấy cổ Sirius và hét to: "Con muốn xem ngay giờ ạ!"
"Cái này thì không được." Sirius ôm lấy cậu nhóc, nụ cười tươi càng thêm rạng rỡ, và gật đầu với Harry – người đang dùng tay ra hiệu "con phải ra ngoài" ở ngoài cửa phòng.

Rồi gã quay lại nói tiếp với Teddy: "Bây giờ là giờ đi ngủ, nếu con không ngủ cho ngoan thì sau này không thể cao lên đâu."
Sirius đặt lại Teddy xuống giường rồi đắp kín chăn cho cậu nhóc.

Gã vừa định đứng dậy thì ngón tay đã bị bàn tay nho nhỏ của Teddy nắm lấy.

Teddy bé nhỏ rụt xuống giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt ra, tiếng nói bởi bị chăn che lên mà trở nên rầu rĩ:
"Chú còn chưa nói yêu con! Mỗi lần trước khi con ngủ bà ngoại đều nói bà yêu con."
Với nhịp thở thật dè dặt, Sirius đặt một nụ hôn lên mái tóc màu sáng của Teddy, cất tiếng nói trầm thấp và ấm áp:
"Chú yêu con."
Mái tóc của Teddy nhanh chóng trở nên đậm màu bởi niềm vui sướng và thẹn thùng, trở thành màu đỏ đáng yêu.

Teddy vẫn nhất quyết không chịu buông tay ra, bướng bỉnh nói tiếp: "Chú quen ba con đúng không ạ? Bà ngoại chỉ chịu nói về mẹ thôi! Ba giống con chứ ạ?"
Bàn tay to lớn ấm áp lướt nhẹ qua gò má Teddy, Sirius trả lời khe khẽ: "Cậu ấy cũng lương thiện và dũng cảm hệt như con, cực kỳ giống."
"Vậy chú cũng yêu ba giống như yêu con chứ?"

Khóe mắt Sirius ngấn nước, cánh môi thì trái lại càng cong lên hơn, gã nhìn chăm chú vào khuôn mặt hồn nhiên đầy mong chờ của Teddy bé nhỏ.

"Chú yêu ba con giống như yêu con vậy, bé cưng.

Tiếc là chú không có cơ hội, nói cho cậu ấy nghe những lời này."
Teddy bật cười khanh khách.

Cậu nhóc buông tay Sirius ra, nhắm mắt và xoay người lại, thầm thì:
"Không sao đâu ạ, ba sẽ biết mà.

Nếu như ba cũng thông minh giống con ấy ạ."
Cửa phòng được đóng lại lặng lẽ, bóng tối phủ lên nét cười thỏa mãn của đứa trẻ, cùng gương mặt cúi gục của người đàn ông phía ngoài cánh cửa.

Harry đi theo Hermione đến bên cạnh cỗ máy thời gian, bên tai vẫn vang tiếng lầm bầm than phiền của cô: "Mình không lừa Ron được bao lâu nữa.

Trước đây không cho anh ấy biết thì vẫn không sao, mình có thể nói rằng tụi mình vẫn chưa có được số liệu thực nghiệm chính xác của Ánh Bạc Trí Mạng.

Nhưng giờ cả chú Sirius cũng đã sống lại, Ron cũng bị thay đổi trí nhớ theo, anh ấy cho rằng chú Sirius vẫn luôn còn sống! Thế này không được đâu, mình có cảm giác áy náy, có lẽ mình nên..."
"Nói cho cậu ấy đi." Harry đứng ở giữa cỗ máy nhún vai, nhìn Hermione xem cuốn sổ viết đầy số liệu tính toán để khởi động máy móc.

"Ron nên biết được chân tướng.

Chắc chắn cậu ấy cực kỳ mong muốn tự mình cứu anh Fred trở về."
Hermione nhíu chặt mày, trợn mắt nhìn y: "Đừng có nghĩ đến chuyện bảo mình đưa cả hai người cùng trở về!"
"Bồ có thể đưa từng người về một..." Harry còn chưa dứt lời, cỗ máy đã phát ra tiếng nổ trầm thấp.

Y vội vàng ngâm nga khe khẽ đoạn ma văn, không nhìn đến ánh sáng bạc đang dâng lên từ phía dưới.

Hình ảnh cuối cùng ánh vào trong mắt y là khuôn mặt chất chứa đầy lo âu của Hermione.

Khi nhịp thở kỳ diệu kia lại trùng khít với tần suất của mình lần nữa, Harry mở mắt ra, thứ lọt vào tai là tiếng hoan hô nhức óc cùng tiếng thét chói tai.

– TBC –.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi