[SNARRY FANFIC] HY VỌNG GIỮA NHỮNG KẼ TAY



Màn đêm u tối trĩu nặng nuốt chửng chút ánh trăng mỏng manh còn sót lại.

Trong rừng cây yên tĩnh, người đàn ông cao gầy áo đen cung kính quỳ xuống, thành kính hôn lên vạt áo chùng buông rủ xuống mặt đất của Chúa tể Hắc Ám.

"Chủ nhân..." Snape cụp mắt, thuần phục một cách dịu ngoan như đang chìm trong cảnh mơ: "Dấu hiệu Hắc ám nhắn nhủ tới tôi rằng ngài bức thiết muốn gặp tôi."
"Đúng thế, bạn ta." Tiếng nói của Voldemort ngân vang và rành mạch.

Gã đưa tay nâng Snape đang quỳ dưới chân mình dậy, nở một nụ cười khiến người ta ớn lạnh: "Sao không ngẩng đầu nhìn ta chứ, Severus?"
Snape không do dự chút nào mà lập tức ngước cằm lên, khuôn mặt ửng đỏ vì kích động và hưng phấn, trong đôi mắt đen như mực lấp lánh nét vui sướng: "Cho dù ngài không cho gọi tôi, thưa chủ nhân, tôi cũng sẽ xin được tới gặp ngài.

Tôi đã thu thập được một vài tin tức, có thể sẽ trợ giúp được cho ngài."
"Ồ?" Voldemort thong thả chớp cặp mắt đỏ tươi như thể cảm thấy rất hứng thú, nhìn chòng chọc vào kẻ bề tôi đáng được ngợi khen của mình: "Ta hy vọng đó là tin tức có ích thật sự, Severus ạ.

Anh sẽ nhận ra, lời anh sắp nói ra khỏi miệng sẽ kéo theo số phận của mình."
"Tính mạng của tôi không đáng để nhắc tới trước lợi ích của ngài, hỡi chủ nhân của tôi." Người đàn ông mặc áo chùng đen lại bộc lộ ra dáng vẻ vừa hèn mọn vừa khẩn thiết.

Hắn gần như là nôn nóng muốn bày tỏ bản thân với Chúa tể Hắc Ám, hai bàn tay đan vào nhau đặt dưới những ngón tay trắng nhợt của Voldemort tựa như cầu khẩn: "Dumbledore làm rất bí mật, nhưng tôi vẫn biết được rồi, thưa chủ nhân, ông ta đã tìm một người trợ giúp, là kẻ mà không ai ngờ tới, lão phù thủy hắc ám chính tay ông ta đã lật đổ – Gellert Grindelwald.

Grindelwald trốn trong văn phòng hiệu trưởng.

Tôi phải thông qua gia tinh của Hogwarts mới xác định được tin này.

Lão ta còn nhắc với Dumbledore về..."
Chúa tể Hắc Ám bỗng cử động ngón tay, ý bảo Snape dừng lại.

Tiếng nói trầm thấp, nhanh gọn, trơn tru của hắn khiến trong lòng Voldemort dấy lên một cơn giận dữ khó mà nói rõ.

Gã cũng không kiềm chế, mà trợn trừng đôi mắt đỏ tươi đáng sợ nhìn về phía Bellatrix đang nơm nớp lo sợ đi tới.

Ả phù thủy điên cuồng giờ có vẻ vô cùng yếu ớt, hai mắt còn đang ngập đầy nước mắt.

Ả ngã nhào xuống đất, run rẩy hôn vạt áo chùng đen của Voldemort.


"Chủ nhân, xin ngài tha thứ, thưa chủ nhân."
"Harry Potter và Dumbledore đâu?"
Tiếng nói tàn khốc lạnh lùng của Voldemort dường như khiến Bella nhớ tới một người khác.

Ả òa lên khóc, rất không phù hợp với hình tượng lúc thường.

Ả trả lời đứt quãng giữa những tiếng nức nở: "Bọn tôi, bọn tôi không bắt được chúng, thưa chủ nhân.

Dumbledore không ở Hogwarts, tôi đã xông vào phòng làm việc của lão ta...!Kết quả...!Lão khốn ấy thật đáng sợ! Lão dằn vặt tôi, dùng những bùa chú tôi chưa từng thấy qua! Lão còn nói, giữ mạng lại mà về nói cho chủ nhân của cô biết, hòn đá có thần kỳ đến mấy cũng không thể cứu vớt được...!Được chỗ khiếm khuyết bất toàn của mi."
Ánh mắt của Chúa tể Hắc Ám bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

Gã nở nụ cười rét buốt, quay sang phía Snape đang đứng im lặng lắng nghe: "Xem này, Severus, đã có ngay người chứng minh lời của anh, thật khiến người ta mừng rỡ xiết bao! Chúng ta tiếp tục đề tài vừa bị cắt ngang đi, anh muốn truyền đạt đến ta điều gì nào?"
Đôi mắt đen đang cụp xuống của Snape liếc nhanh qua Bella, hắn nói chậm rãi: "Grindelwald đã kể cho Dumbledore nghe câu chuyện về Bảo bối tử thần.

Lão ta cho rằng, nguyên do khiến ngài có thể sống lại, là dựa vào Hòn Đá Phục Sinh trong đó."
"Bạn ta à, anh cho rằng, ông ta nói có đúng không?" Những ngón tay trắng bệch của Voldemort nâng lên giữa không trung, vươn tới trước mắt Snape.

Gã cười một tiếng đầy giễu cợt, không ngoài dự liệu mà thấy Snape trở nên căng thẳng đến mức cứng người lại: "Anh cho rằng, thật ra ta chỉ là một u hồn hư ảo thôi sao?"
"Không, thưa chủ nhân của tôi, đương nhiên là không." Snape sợ hãi lắc đầu, cho dù vẫn có một thoáng ngập ngừng: "Ngài có cơ thể chân thực tuyệt đối và sức mạnh mà không một kẻ nào có thể sánh bằng.

Suy đoán của Grindelwald quả là buồn cười hết sức."
"Vậy, hiển nhiên là đám các cô không thể làm được điều mà ta muốn thấy, khiến Hogwarts máu chảy thành sông, đúng không, Bella?" Chẳng hề có dấu hiệu báo trước nào, Chúa tể Hắc Ám bắt đầu tra hỏi ả phù thủy dưới chân mình.

Thứ nhân tố không ổn định ẩn giấu dưới sóng ngầm đang cuộn trào này khiến hai người đều hơi lộ vẻ bất an.

Bella trả lời một cách dè dặt, như một cô gái nhỏ làm chuyện sai lầm đang mong mỏi không bị quở trách.

"Vâng, lão đó rất lợi hại, bọn tôi hoàn toàn không thể chống lại lão ta, thưa chủ nhân." Bella mấp máy môi, đáng thương mà dùng đôi mắt ầng ậng nước nhìn Chúa tể Hắc Ám mặt không biểu cảm: "Lão ta nói, đừng ôm ý đồ với Hogwarts nữa.

Cho dù Dumbledore không ở đó, trong lâu đài cũng còn có lão ta."
Trong khoảnh khắc ấy, cơn giận dữ của Voldemort gần như sắp trào ra thành thực thể.

Một cơn sóng khủng khiếp dữ dội càn quét qua tất cả, cây cối cỏ dại như thể bị chém ngang, héo rũ không còn chút sắc xanh nào, duy chỉ còn cặp mắt đỏ tươi khát máu kia đang hấp thu tất cả sức sống.


"Cút!" Voldemort phun ra một tiếng phẫn nộ thâm trầm, ánh mắt đáng sợ như ác quỷ.

Gã nhớ lại câu nói kia của Dumbledore: "Cho dù không có ta, Hogwarts vẫn sẽ vững vàng không thể xâm phạm"...!Bởi vì có Grindelwald ở đó ư? Bởi vì ông ta tin tưởng lão, cho nên mới yên tâm rời khỏi lâu đài? Vị phù thủy phe sáng châm chọc Chúa tể Hắc Ám mãi mãi không thể thật sự coi đám bầy tôi thành bè bạn, đây là sự thật.

Ngay cả tư cách bị lợi dụng, bọn họ cũng cần có sự nhân từ của gã.

Một khi mất đi nó thì họ sẽ tức khắc bị vứt bỏ, không có bất cứ chút do dự nào.

"Ta quả thực đã từng sống như một u hồn, Severus ạ."
Snape đang định quay gót rời đi, lại vì câu nói bình tĩnh của Chúa tể Hắc Ám mà phải dừng lại.

Bella đã hốt hoảng lẩn đi rồi, bây giờ trong tình cảnh áp bách khiến người ta không hít thở nổi này, hắn không nghĩ ra được cách nào để trốn tránh cả, chỉ có thể yên lặng mà nghe.

"Nói chính xác là, sống còn không có tự tôn bằng một u hồn, hòng tìm kiếm một cơ hội thích hợp để ngóc đầu trở lại, đoạt về mọi thứ ta đã mất đi.

Hơn một năm trước, Harry Potter đã giết chết ta, Severus ạ.

Ta không biết nó có được sức mạnh từ đâu, nhưng nó quả thật đã giết chết ta.

Dù rằng nhờ vào sự tàn nhẫn của nó, ta mới có được thân thể hiện giờ."
Cả người Snape cứng ngắc.

Hắn biết rất rõ, khi Chúa tể Hắc Ám không ngại thổ lộ bí mật với mi, có nghĩa là...!
"Grindelwald nói không sai, ta sống lại nhờ vào Hòn Đá Phục Sinh." Voldemort cười rất khẽ, chậm rãi bước quanh Snape giống như một con trăn khổng lồ đang suy tính xem nên ăn con mồi này từ chỗ nào thì mới tàn khốc nhất.

"Sau khi sống lại, ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều việc.

Ta không nên quá tàn bạo, nỗi sợ hãi của các người trước ta đã đủ sâu sắc rồi.

Ta dốc cạn sự khoan dung của mình với các người, thế nhưng ta vẫn không thể nào tha thứ cho, sự phản bội."
"Chủ nhân..." Đôi mắt đen kịt của Snape nhìn thẳng tắp về phía Voldemort, trong đó lóe lên nét khẩn cầu chân thành.


Hắn cất tiếng khô khốc và khàn đặc: "Sự trung thành của tôi, không nên bị nghi ngờ."
"Anh quá giỏi ngụy trang, bạn ta ạ." Voldemort thở dài tiếc nuối, ngón tay vỗ nhẹ lên cánh tay người đàn ông như động viên.

Gã có thể cảm nhận được cơn run rẩy của hắn, ắt hẳn dấu hiệu Hắc ám mang theo ý thức của gã đang thiêu đốt với nhiệt độ nóng bỏng khó mà tưởng tượng nổi, hành hạ tên người hầu của gã.

"Tin tức của anh đến đúng lúc quá, ngay sau khi kế hoạch của ta bị lão Grindelwald thình lình xuất hiện làm đảo lộn.

Severus, Severus thông minh à, nếu như ta không biết chuyện, nói không chừng ta còn muốn cảm ơn anh.

Không, giờ ta sẽ không dùng Chiết tâm trí thuật với anh.

Anh muốn cho ta thấy thật ra anh chẳng biết gì hết, đúng không? Bất kể là bí mật của Harry Potter, hay kế hoạch của Dumbledore.

Bế quan bí thuật của anh rất cao siêu, Severus, ta không muốn bị lừa bịp thêm lần nữa."
"Đừng biện giải nữa, từ trước tới nay chúa tể Voldemort chưa từng tùy tiện hoài nghi đồng bạn của mình." Chúa tể Hắc Ám dùng ngón tay chặn lại đôi môi mỏng đang khép mở méo mó vì đau đớn của Snape, đôi con ngươi màu máu lộ vẻ bùi ngùi thương xót.

"Anh vẫn luôn cứng cỏi như thế, Severus.

Anh có thể chịu đựng giày vò và cực khổ, trước giờ ta luôn rất yêu thích, đồng thời ca ngợi điểm này của anh.

Anh giống như cánh tay mà ma quỷ ban tặng cho ta.

Anh không e sợ cái chết, như thể bất cứ thứ gì cũng không thể chặt đứt quyết tâm đáng sợ của anh.

Lucius không bằng anh, hắn ta là một kẻ giảo hoạt, thứ được đặt lên hàng đầu vẫn luôn là lợi ích của chính hắn..."
"Severus, người bạn thông minh của ta, anh biết vì sao chúa tể Voldemort bắt đầu nghi ngờ anh không?" Chúa tể Hắc Ám hưng phấn mà kề sát vào Snape – người vẫn đang nhìn thẳng vào mình, quan sát một cách kỹ lưỡng đôi mắt đen sâu thẳm như giấc mơ đêm u ám.

"Giống như bây giờ đây, cho dù anh đau đớn đến mức thân thể chết lặng, cũng vẫn không từ bỏ suy nghĩ muốn khiến ta tin tưởng anh lần nữa.

Rốt cuộc anh đang cố gắng bảo vệ bản thân, hay là vì người khác mà bảo vệ chính mình? Khi anh mất đi sự kiên định với tình yêu chẳng thể nào có được, Severus à, ta buộc phải bắt đầu suy tư, kẻ bề tôi hoàn mỹ của ta, có mối bận lòng nào khác hay không?"
Voldemort nói đến đây thì cau mũi lại với vẻ phản cảm, như thể gã cảm thấy mình vừa nói ra một câu rất không lịch sự khôn khéo.

Gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang dần tái đi của Snape, sung sướng thấy đôi môi mỏng của hắn bị cắn rớm máu và những ngón tay run rẩy không kìm nổi.

Gã không cần cho hắn thêm bất cứ sự trừng phạt nào, dáng vẻ Snape nén chịu đau đớn đã khiến tâm lý bạo ngược của gã được thỏa mãn.

"Chúa tể Voldemort rất hoang mang.

Ta nhớ lại rất nhiều chuyện, Severus à, bao gồm cả việc anh quỳ rạp dưới chân ta, hèn mọn cầu xin cho tính mạng của ả đàn bà đó." Gã ác quỷ tàn nhẫn thở hắt ra với vẻ thương cảm, lắc đầu: "Ta vốn đã định tha cho cô ta, vì anh, vì sự đáng thương như thể mất đi linh hồn của anh khi đó."

"Severus này, anh yêu cô ta ư?"
Snape chậm rãi chuyển động ánh mắt theo bóng dáng Voldemort.

Khuôn mặt tái nhợt được mái tóc đen nhánh tôn lên, lại có vẻ kiên nhẫn khác thường.

"Đúng vậy, tôi yêu cô ấy." Hắn mở miệng, khống chế giọng nói của mình một cách nghiêm khắc, không để một tiếng rên rỉ nào lọt ra.

"Anh yêu cô ta, cho nên yêu luôn cả con trai cô ả?" Voldemort dừng chân, cười sằng sặc sau đó lại tấm tắc trào phúng: "Cho nên có thể dâng hiến chính mình cho con trai cô ta sao? Đê hèn thật đấy, Severus, tình cảm của anh rẻ mạt biết bao."
"Không, tôi không yêu Harry Potter.

Nó là một thằng nhãi ngạo mạn." Snape thả lỏng cơ thể, thậm chí dung túng cho bản thân dựa vào thân cây phía sau lưng một cách mệt nhọc.

Vào giờ phút này những trò hành hạ của Chúa tể Hắc Ám quả thật vô cùng non nớt.

Sau khi biết dù thế nào thì Chúa tể Hắc Ám cũng sẽ không tin tưởng lần nữa hay buông tha cho mình, hắn trái lại nhớ tới nét dịu dàng không thể đè nén trong đôi mắt xanh biếc của cậu thiếu niên, nhớ tới mỗi một lá thư, cả những bài thơ tình lựa từ đặt câu bừa bãi, nhớ tới tiếng yêu tựa như câu thần chú luôn xuất hiện cuối cùng.

"Đối với tôi thì nó chỉ là thứ râu ria, cũng giống như tôi chẳng là gì đối với ngài, hỡi chủ nhân của tôi." Snape cong môi mỉm cười, trong tiếng nói trầm thấp trơn tru lại lộ ra sự độc ác lạnh băng.

"Chẳng qua, nếu chính miệng ngài đã thừa nhận ngài lại thua dưới tay thằng nhãi đó lần nữa, tôi nghĩ tôi vẫn nên mau chóng thay đổi suy nghĩ thì hơn.

Bởi vì, chủ nhân của tôi ạ, sức mạnh của ngài cũng làm tôi hết sức thất vọng."
Cơn giận dữ của Voldemort vừa trỗi dậy lại nhanh chóng bị dập tắt, có điều sức mạnh phép thuật nhất thời bùng phát đã ép kiệt bầu không khí trong lành mà Snape có thể hít thở, như thể có một bàn tay tội ác đang bóp chặt cổ họng hắn.

"Anh nói đúng, Severus.

Mất đi anh, ta không có bất kỳ cảm giác gì, anh chẳng có ý nghĩa gì với ta hết.

Thế nhưng, giả sử như có người đặt anh trong lòng, dù cho chỉ có chút xíu quan tâm, thì ta cũng muốn khiến kẻ đó nếm thử nỗi đau đớn vô tận khi mất đi."
Snape trái lại lại mỉm cười.

Nụ cười miễn cưỡng được ép ra từ đôi môi ấy càng giống như một kiểu châm biếm hơn.

Hắn có thể thừa nhận lòng mến mộ đối với Lily, chỉ vì lời thú nhận của hắn đã không còn gây tổn hại gì đến cô ấy được nữa.

Mà lặng câm, cười cợt, chẳng ngờ lại là sự bảo vệ ít ỏi cuối cùng mà hắn có thể dành cho Harry Potter.

– TBC –.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi