SỔ TAY HÌNH SỰ

Tổng cục Hoa Đô, mới sáng sớm mọi người đã tất bật.

Lục Tuấn Trì và Tô Hồi vừa đến tổ trọng án đã thấy Tề Chính Dương vội vàng chạy tới, “Tổ trưởng Lục, nhận được camera trích xuất rồi, đã xác nhận được thân phận của một người trong số đó qua thông tin thanh toán, người này tên là Tất Sơn Vũ. Cục phó Kim bảo tôi báo anh gửi tài liệu cho ông ấy.”

Còn năm phút nữa là đến cuộc họp lúc mười giờ, Lục Tuấn Trì hơi do dự.

Lúc này Hạ Minh Tích đã ra ngoài làm việc, hắn phải tự làm chuyện này. Dù có bản mẫu sẵn nhưng cũng phải tra thông tin cá nhân của Tất Sơn Vũ trên hệ thống, phải điền và đối chiếu vô cùng cẩn thận, không được sai sót chút nào, còn phải đối chiếu lại nhiều lần. Dù có nhanh tới đâu cũng cần hai mươi đến ba mươi phút.

Tề Chính Dương thấy hắn có vẻ do dự bèn thúc giục, “Ôi dào, cục trưởng Trâu nói nhất định phải gửi ngay cho ông ấy, vụ án của cậu đặc biệt, họp muộn chút cũng không sao.”

Lãnh đạo lớn đã nói vậy, Lục Tuấn Trì vội vàng mở máy tính.

Tô Hồi nghe vậy cũng hiểu ý, anh đặt tay lên vai Lục Tuấn Trì, “Vụ án là quan trọng nhất, em chuẩn bị tài liệu trước đi, anh đi họp với đội trưởng Tề trước.”

Tề Chính Dương gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, bọn tôi đi trước, không mất thời gian của anh nữa.”

Nghe họ nói vậy Lục Tuấn Trì mới gật đầu, bảo: “Tôi sẽ cố gắng làm xong nhanh.”

Hắn cảm giác chuyện này không bình thường nhưng cũng nghĩ phải đặt vụ án lên hàng đầu, bèn tranh thủ thời gian tập trung xử lý.

Tô Hồi ra ngoài cùng Tề Chính Dương, ba-toong gõ nhẹ lên mặt đất.

Tề Chính Dương không quan tâm đến tốc độ của anh, ông ta đi rất nhanh, có vẻ hơi vội vàng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem anh đã theo kịp chưa.

Tô Hồi đi sau ông ta, vừa đi vừa hỏi Tề Chính Dương: “Đội trưởng Tề, cục phó Kim bảo anh dẫn tôi qua à?”

Tề Chính Dương gật đầu, “Đúng vậy, các lãnh đạo đều biết rồi, cục phó Kim bảo tôi đi gọi anh, cục phó Vương còn nói anh nhìn không rõ, bảo tôi đợi anh.”

Tô Hồi đã hiểu, Tề Chính Dương đi từ hướng phòng họp tới, chắc chắn đã được các lãnh đạo cho phép, mấy người họ báo gấp trước mấy phút thế này là vì muốn tách anh và Lục Tuấn Trì ra.

Đúng mười giờ, mọi người đã an tọa trong phòng họp, mấy lãnh đạo trong cục ngồi hàng trước không vắng người nào. Cục trưởng Trâu ngồi chính giữa, bên trái là cục phó Kim, bên phải là cục phó Vương.

Tề Chính Dương cũng vào chỗ ngồi, chỗ còn dư lại là vị trí đối diện cục trưởng Trâu.

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Hồi vẫn bình thản, anh đứng thẳng người vào chỗ ngồi.

Tô Hồi đến muộn nhất, tất cả mọi người cùng dồn ánh mắt về phía anh.

Phòng họp rất đông đúc, hầu hết là những gương mặt Tô Hồi không biết, cũng không nhìn rõ nhưng trong đó có rất nhiều người từng là cộng sự của anh.

Cục trưởng Trâu bắt đầu nói: “Gần đây vụ án cát mịn có bước tiến rất lớn, các anh phải tranh thủ thời gian điều tra rõ thân phận của những nghi phạm khác, bắt kẻ chủ mưu Tống Lam Ân về quy án, chuyện này tôi không nói nhiều nữa. Cục phó Kim, không phải anh có việc muốn nói sao?”

Cục phó Kim đứng dậy, ông ta nhìn Tô Hồi, nói: “Nếu cố vấn Tô đã đến rồi thì chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính của buổi họp lần này vậy. Gần đây tôi nhận được một tin báo cáo nặc danh, sau khi đọc nội dung, tôi nghĩ đây không phải chuyện nhỏ nên đã lập tức trình lên cục trưởng Trâu. Lá thư tố cáo cố vấn Tô tuy là cố vấn tổ trọng án nhưng lại lén lút liên lạc với tội phạm, thôi thúc họ phạm tội…”

Lời ông ta vừa nói khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Đáng lý ra lúc này đang là thời điểm mấu chốt của vụ án, hẳn cuộc họp lần này phải nói về việc bố trí giải quyết vụ án, mọi người đều không ngờ lúc này ông ta lại đột nhiên nhắc đến cố vấn Tô Hồi của tổ trọng án.

Trong cuộc họp cấp trung, ngoài mấy người Thương Khanh Hàn, Tề Chính Dương có quen biết Tô Hồi, đa phần những người khác đều không biết anh.

Họ chỉ biết vị cố vấn tổ trọng án này mới qua nhậm chức mấy tháng, nghe nói là thầy giáo tổng cục mời từ trường Cảnh sát Hoa Đô tới. Gần đây hiệu suất phá án của tổ trọng án tăng cao, chắc chắn thầy giáo Tô này cũng có công.

Lúc này cục phó Kim bỗng nói vậy, mọi người đều ngơ ngác.

Cảnh sát là những người chính trực, chính nghĩa, họ phải bắt những kẻ thủ ác giết người, không thể lẫn lộn trắng đen, móc nối với tội phạm là điều tối kỵ của cảnh sát,

Là nhân viên thuộc phía cảnh sát, dẫn dắt người khác phạm tội là tội lớn.

Cục trưởng Trâu là lãnh đạo lớn, ông bèn nói: “Dù cục phó Kim nhận được tin tố cáo nhưng chúng ta là cảnh sát vẫn phải điều tra chứng cứ rõ ràng, hiện giờ trong thành phố vẫn còn trọng án chưa phá. Chúng ta hỏi cố vấn Tô trước xem tình hình thế nào thì hơn…”

Cục phó Kim gật đầu, “Vì đơn tố cáo không nói rõ ràng nhưng những chuyện được đề cập trên đó không phải chuyện nhỏ, vậy nên hôm nay tôi cố ý gọi cố vấn Tô qua đây, hỏi rõ ràng trong cuộc họp, trước mặt mọi người.”

Ông ta đanh mặt nhìn quanh phòng họp, “Không chỉ vậy, đơn tố cáo còn nói cố vấn Tô không chỉ thúc đẩy nghi phạm phạm tội, cuối cùng còn dẫn dắt tội phạm tự sát hòng diệt khẩu.”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức nhớ lại vụ án bác sĩ tâm lý tổ trọng án từng phụ trách thời gian trước.

Cuối cùng chỉ có hai người An Úc Từ và Tô Hồi ở hiện trường, An Úc Từ lại nổ súng tự sát, đây là chuyện người bình thường thấy rất khó hiểu. Hơn nữa bác sĩ An này còn là bác sĩ tâm lý của Tô Hồi, hai người còn từng tiếp xúc trong cục thành phố, rất nhiều người nhìn thấy.

Nghe cục phó Kim nói vậy, biểu cảm của mọi người ngồi đây mỗi người một vẻ.

Tô Hồi vẫn yên lặng ngồi đó, như thể không nghe thấy những chất vấn vừa rồi.

“…Trong những vụ án của tổ trọng án anh tham gia gần đây, tội phạm Đàm Vĩnh Thần, An Úc Từ, Phó Vân Sơ đều từng giao lưu với anh trước khi chết, sau đó bỏ mạng.”

Tô Hồi nghe ông ta nói, anh hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống, không trả lời.

Đây đều là sự thật, hơn nữa hôm nay cục phó Kim đã đặt vấn đề, chắc chắn ông ta đã chuẩn bị kỹ càng.

Người sống mới tính đến bằng chứng, người đã chết rồi thì không thể đối chứng.

Cục phó Kim nói tiếp: “Cố vấn Tô, khi tôi cho người đến trường Cảnh sát Hoa Đô điều tra thân phận của anh, tôi phát hiện anh từng đăng tải một vài luận văn dưới bút danh Vụ Tiên Sinh, trong đó có một bài là về cách dẫn dắt và bồi dưỡng sát thủ liên hoàn…”

Từng chuyện được đưa ra, phòng họp càng thêm yên tĩnh.

Cục trưởng Trâu nói: “Thầy Tô, anh có thể giải thích những chuyện này không?”

Tô Hồi mở miệng, giọng anh hơi khàn, “Đúng là tôi từng tiếp xúc với họ trước khi chết nhưng tôi chưa từng dẫn dắt những nghi phạm đó.”

Chủ nhiệm Thương bên pháp y không khỏi lên tiếng thay Tô Hồi, “Thưa các lãnh đạo, chắc hẳn không có ai tự viết một bài luận văn rồi làm thử luôn cách mình viết trong luận văn chứ… Nếu thật sự muốn làm như vậy thì đừng viết luận văn là khỏi ai phát hiện như vậy không phải còn hợp lý hơn sao…”

Nghe vậy, cục trưởng Trâu nhíu mày không đáp lại.

Cục phó Vương nói: “Lão Thương này, anh đừng sốt ruột, bây giờ cục phó Kim đâu đã nói thầy Tô chắc chắn có vấn đề, chúng ta nghe cố vấn Tô giải thích trước đã.

“Thầy Tô, anh có giải thích nào hợp lý không?” Cục phí Kim lại cao giọng chất vấn Tô Hồi.

Mặt Tô Hồi hơi tái, anh khẽ lắc đầu.

Anh cũng không biết phải giải thích từ đâu, giải thích thế nào. Hơn nữa có những chuyện giải thích xong rồi lại càng nói càng rối, muốn đổ lỗi cho người khác đâu sợ không tìm ra tội danh. 

Như cuộc nói chuyện cuối cùng của anh và An Úc Từ, không có nhân chứng, càng không có vật chứng.

Tự An Úc Từ muốn tự sát hay những gì anh nói khiến anh ta muốn tự sát, đây vốn đã là ranh giới khó xác định.

Những người ngồi tại đây đều toát mồ hôi thay cố vấn Tô.

Nhìn qua thì thấy cục phó Kim là người hỏi, cục phó Vương giải quyết công bằng, nhưng trên thực tế những gì hai người nói ra lại như kẻ tung người hứng, người mặt đỏ kẻ mặt trắng[1].

[1] Xuất phát từ hí kịch truyền thống Trung Quốc, trong mâu thuẫn sẽ có người sắm vai bị ghét, người sắm vai thân thiện dễ gần.

Trước câu hỏi của cục phó Kim, câu trả lời của Tô Hồi có vẻ rất bất lực.

Đúng lúc này, có người mở cửa vào phòng họp.

Lồng ngực Lục Tuấn Trì hơi phập phồng, hắn vừa xong việc đã chạy qua đây ngay, bắt kịp lúc cục phó Kim tra hỏi Tô Hồi.

Nhìn tình hình trong phòng họp, hắn rảo bước vào trong, “Cục phó Kim, tôi đã gửi tài liệu cho anh rồi.”

Hắn như không thấy ánh mắt của mọi người trong phòng, thấy cả phòng chỉ còn một ghế trống, hắn nhanh chóng kéo ghế sang bên cạnh Tô Hồi, ngồi xuống hỏi: “Xin lỗi, tôi đến muộn, cuộc họp hôm nay nói về vấn đề gì vậy?”

Cục phó Kim vốn định chốt luôn chuyện này nhân lúc Lục Tuấn Trì chưa đến, lúc này hắn đã có mặt, ông ta biết e là chuyện này không suôn sẻ nữa rồi.

Ông ta vội vàng nói: “Tổ trưởng Lục, đúng lúc tôi muốn hỏi anh đây, hai hôm trước tôi nhận được đơn tố cáo thầy Tô…”

Lục Tuấn Trì nhướng mày, nói: “Đơn tố cáo? Tôi vừa là cộng sự đồng thời cũng là lãnh đạo trực tiếp của cố vấn Tô, tại sao tôi không biết chuyện này?”

Hắn nhìn Tô Hồi đang cúi đầu ngồi cạnh mình, nói tiếp: “Gần đây chúng tôi điều tra vụ cát mịn, hôm nay cố vấn Tô cũng làm việc đến tận sáng sớm, nhờ có anh ấy giúp đỡ mà chúng tôi mới dần xác nhận được thân phận của nhiều hung thủ… Lúc này cục phó Kim lại đột ngột tra hỏi về đơn tố cáo trong cuộc họp, hình như không đúng quy trình quy định đâu nhỉ.”

Đến lúc này Lục Tuấn Trì đã hiểu, vừa rồi cục phó Kim cố ý câu giờ với hắn, có người cố tình nhắm vào Tô Hồi, còn muốn tiền trảm hậu tấu nhân lúc hắn vắng mặt.

Cục trưởng Trâu nghe vậy cũng buông bút, đan tay nhìn Lục Tuấn Trì, “Vừa rồi tổ trưởng Lục vắng mặt, cục phó Kim cũng đừng vội vàng quá, nói rõ ràng với tổ trưởng Lục trước đã.”

Cục phó Kim ho khẽ, lặp lại mấy vấn đề trong đơn tố cáo.

Lục Tuấn Trì nghe ông ta nói xong bèn ngẩng đầu, “Cục phó Kim, không phải anh tin những gì trên đây đấy chứ? Tính ra thì chúng ta là cảnh sát, có ai chưa từng tiếp xúc với tội phạm? Những chuyện và người được liệt kê trên này, chuyện nào tôi cũng biết, hơn nữa phần lớn tôi đều có mặt ở hiện trường, vậy có phải chuyện này cũng dính dáng đến tôi không? Chắc tôi cũng phải nói gì, làm gì thì mấy kẻ nghi phạm đã mất lý trí này mới chết?”

Lục Tuấn Trì vẫn luôn ra vẻ ôn hòa với các lãnh đạo, những thái độ lúc này của hắn lại vô cùng cương quyết.

Cục phó Vương lập tức xoa dịu, “À… Tổ trưởng Lục này, cục phó Kim không có ý đó đâu, ông ấy cũng chỉ mong thầy Tô giải thích chuyện này thôi.”

Lục Tuấn Trì nói: “Giải thích? Giải thích chuyện gì? Tất cả những vụ án này chúng tôi đã nộp hết hồ sơ theo đúng quy trình rồi, cũng đã được duyệt. An Úc Từ đã chết rồi, phải giải thích thế nào các lãnh đạo mới hài lòng đây?”

Lục Tuấn Trì có ý bảo vệ Tô Hồi rõ ràng.

Câu hỏi của hắn khiến cục phó Kim phải ho khan, ông ta cúi đầu.

Lục Tuấn Trì đứng dậy, nén giận nói: “Trong mắt tôi, cố vấn Tô là một chuyên gia tâm lý tội phạm căm thù cái ác, anh ấy có thể giúp đỡ rất nhiều cho người đứng tuyến đầu như chúng tôi. Cố vấn Tô sẵn sàng hy sinh để bắt những người kia, thậm chí có lúc còn dấn thân vào nguy hiểm. Trong vụ án Đàm Vĩnh Thần, để cứu những người khác, cố vấn Tô còn đè mình lên lựu đạn, chỉ vì muốn những người khác an toàn…”

Vừa nói, Lục Tuấn Trì vừa nhìn các lãnh đạo.

“Những kẻ tội phạm mà anh vừa nói đều bắt được nhờ cố vấn Tô. Họ căm hận anh ấy, không một ai không muốn giết anh ấy. Chúng tôi đụng phải xe của Phó Vân Sơ trên đường cao tốc, suýt nữa rơi xuống vách núi. Ngay cả lúc này thầy Tô cũng đang sốt, anh lại nghi ngờ một người như vậy có liên lạc với tội phạm sao?”

Lục Tuấn Trì chất vấn hợp tình hợp lý, cục phó Kim càng im lặng.

Chủ nhiệm Thương lại nói giúp họ, “Đúng vậy, ai đầu têu, ai làm chứng, cục phó Kim, nếu anh nghi ngờ thầy Tô có vấn đề gì trong quá trình điều tra thì cũng phải điều tra rõ ràng rồi mới xử lý, tôi thấy mấy chuyện anh vừa nói quá thiếu thuyết phục…”

Những chuyện cục phó Kim vừa nói quả thật không có bằng chứng.

Chẳng qua cuộc họp này là chỗ nhân viên cấp cao đọ sức, lại thêm cục trưởng Trâu đến đây tạm thay chức cục trưởng, mọi người chưa từng tiếp xúc với ông ta nên cũng không dám bênh vực bên nào.

Bỗng chốc không một ai lên tiếng, cũng không ai nêu lập trường.

Chủ nhiệm Thương thấy mọi người im lặng, hắn ta đẩy kính, “Chúng tôi làm việc ở tuyến đầu, luôn phải đối đầu với nguy hiểm, có vụ án là xông lên trước nhất. Cục phó Kim, tôi nghĩ có nhiều chuyện không thể nghe người khác nói, mà phải nhìn xem người ta đã làm gì. Ngay lúc vụ án lớn đang đến hồi mấu chốt anh lại bất chợt đưa chuyện này ra, cấp dưới như chúng tôi cũng rất chạnh lòng. Tôi nghĩ chờ xong vụ án này rồi mới tính kỹ hơn… Đương nhiên, quyết định cuối cùng vẫn nằm ở cục trưởng Trâu.”

Ở đây ngoài lãnh đạo cũng có những nhân viên cấp trung khác.

Họ làm công việc nguy hiểm nhất, nếu chỉ một lá đơn từ trên trời rơi xuống cũng đủ để lãnh đạo nghi ngờ họ, vậy còn ai dám làm công việc tuyến đầu nữa?

Cục trưởng Trâu im lặng một hồi, tiếp lời: “Tôi nghĩ hiện giờ vẫn chưa đủ bằng chứng chứng minh nội dung đơn tố cáo là thật nhưng thầy Tô cũng chưa thể cho mọi người một câu trả lời hợp lý…”

Từ góc độ một lãnh đạo, cục trưởng Trâu hy vọng Tô Hồi có thể nói gì đó, dù chỉ nói mấy câu thể hiện lòng trung thành qua quýt cho xong cũng được nhưng Tô Hồi vẫn cứ im lặng cúi đầu, ông cũng không tiện quyết định.

Thấy lãnh đạo lên tiếng khuyến khích, cục phó Kim xốc lại tinh thần, bắt đầu đâm bị thóc, chọc bị gạo, “Đúng rồi, nói tới nói lui nhiều như vậy, chúng ta vẫn không thể loại trừ cố vấn Tô này có quan hệ với tội phạm. Nếu anh ta cũng có qua lại với tội phạm vụ nổ này thì sao? Tổ trọng án các anh vừa bắt được Lam An, ngay sau đó tên chủ mưu Tống Lam Ân đã chạy thoát. Lỡ như cố vấn Tô có liên lạc với đối phương thì vụ này còn tra cái beep gì nữa.”

Ông ta dừng lại, nhìn Tô Hồi, “Tôi đề nghị, xét từ thái độ phụ trách an toàn cho nhân dân thành phố, chúng ta nên tạm đình chỉ công tác thầy Tô, đợi điều tra xong xuôi rồi phục chức cho anh ta sau.”

Xem ra hôm nay cục phó Kim nhất quyết muốn cách chức Tô Hồi.

Ông ta vừa nói xong, mặt mọi người đều biến sắc.

Lục Tuấn Trì nhíu mày, hắn không ngờ chuyện này lại bị lôi ra làm lý do chống đối Tô Hồi. Hắn lên tiếng: “Cục phó Kim, vụ nổ cát mịn là cục trưởng Trâu giao cho tổ trọng án chúng tôi, nếu anh nghĩ thầy Tô có vấn đề cần phải đình chỉ, vậy tổ trưởng tổ trọng án tôi đây cũng khó tránh trách nhiệm.”

Lục Tuấn Trì nghĩ dù kết quả thế nào, hắn và Tô Hồi đều nên cùng tiến cùng lùi, dù phải rút khỏi vụ án này, âm thầm điều tra, hắn cũng không muốn đấu tranh một mình mà không có Tô Hồi.

“Được, vậy đội trưởng Tề…” Cục phó Kim vừa nói vừa quay đầu như muốn đề nghị một người khác.

Tề Chính Dương tái mặt, chắp tay từ chối, “Cục phó Kim, vụ này thật sự là ngoài tầm khả năng…” Ông ta ra vẻ xin bỏ qua.

Mấy đội trưởng khác cũng tái mặt, vội vàng né tránh ánh mắt cục phó Kim. Vụ án này vốn là củ khoai nóng, Hình Vân Hải điều tra xong đã trọng thương. Hơn nữa quan hệ của Lục Tuấn Trì với mọi người đều rất tốt, không ai muốn mất lòng hắn.

Cục phó Kim “hừ” một tiếng, “Chẳng lẽ tổng cục này không có tổ trọng án, thiếu một cố vấn thì không phá án được nữa à?”

Mọi người bắt đầu tranh luận, sắc mặt cục trưởng Trâu tệ dần.

Lục Tuấn Trì còn muốn nói gì đó nhưng Tô Hồi lại khẽ kéo hắn.

Cục phó Kim nhận được đơn tố cáo vào lúc này, lại đúng là thời điểm quan trọng của vụ án, đột ngột chèn ép anh, tất cả đều được dự tính sẵn.

Những người này muốn thông qua nội bộ tổng cục đẩy anh ra ngoài, có những người chỉ là bị giật dây thôi.

Muốn ở lại, e chỉ có một cách duy nhất…

Tô Hồi đứng dậy, đôi mắt trong veo, “Cục trưởng Trâu, cục phó Kim, dù đã dần điều tra ra thân phận của các nghi phạm nhưng vẫn chưa thể lơ là vụ án này được… Nếu không có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.”

Cục trưởng Trâu nhìn anh, ông đanh mặt, không đáp lời.

Tô Hồi nói tiếp: “Tôi nghĩ lúc này chúng ta không nên nghi ngờ nội bộ, thật ra trước khi tôi đến trường Cảnh sát Hoa Đô dạy học, tôi cũng từng hợp tác với rất nhiều người ở tổng cục…”

Nghe tới đây, Lục Tuấn Trì đã dự đoán được Tô Hồi muốn nói gì, hắn kinh ngạc nhìn anh.

Tô Hồi bình tĩnh nói tiếp: “Tôi từng là thành viên tổ phân tích hành vi, biệt hiệu Nhà Thơ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi