SỔ TAY SỦNG THÊ CỦA VÕ TƯỚNG



Lệ Nam Khê vừa dứt lời, thân thể Mạnh Mạn Vũ liền lung lay, cắn chặt môi.

Nàng len lén nhìn thần sắc của Lệ Nam Khê, thấy Lệ Nam Khê bình tĩnh không chút dao động, nàng trầm mặc một lúc, đột nhiên quỳ xuống.
"Lục thiếu phu nhân tha mạng.” Nàng nhẹ nhàng nói: “Ta kiến thức thiển cận, thiếu phu nhân đừng so đo với ta.

Sam nhi vẫn còn nhỏ cho nên đôi khi cũng mắc sai lầm."
Một khắc trước vẫn còn thề thốt nói Sam nhi chắc chắn sẽ không nói dối, một khắc sau bị chất vấn lập tức chịu thua.
Từ thị nhìn Mạnh Mạn Vũ, ý châm chọc không hề che giấu: "Thật đúng là người có mắt nhìn, vừa nhận mình sai vừa đổ lỗi cho người khác sai.

Cũng không biết học được bộ dạng này ở đâu nữa."
"Cũng không thể nói như vậy." Lương thị ở bên cạnh nói: "Biết sai để sửa sai là chuyện đại sự.

Có thể biết mình sai mới là chuyện hiếm thấy nhất."
Từ thị không đáp lại, chỉ nhìn lão phu nhân.

Thấy lão phu nhân vẫn chưa tỏ thái độ, bà liền dừng tâm tư phản bác lại.
Mạnh Mạn Vũ kéo Sam nhi để hắn quỳ xuống.

Sam nhi rất không tình nguyện nhưng bị Mạnh Mạn Vũ liếc một cái cuối cùng cũng không cam lòng không tình nguyện mềm đầu gối.
Nam hài vừa quỳ xuống đất, Lệ Nam Khê không nhìn bọn họ chỉ cười hỏi Trọng lão phu nhân: "Tổ mẫu, có người oan uổng ta rồi lại tự thừa nhận đã oan uổng ta, ngài xem phải làm sao bây giờ?"
Trọng lão phu nhân lúc trước cũng đã có ý định xoa dịu mọi chuyện, hơn nữa ở trước mặt bà, Sam nhi thực sự rất nghe lời.

Nhưng bây giờ sau khi thấy Lệ Nam Khê vừa nói xong thì Mạnh Mạn Vũ liền thay đổi thái độ, lão nhân gia đã mơ hồ hiểu rõ.
Bà sắc bén liếc Mạnh Mạn Vũ một cái, chỉ Sam nhi quát: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Lại sợ hài tử này lại nói dối, lão phu nhân liền nhấn mạnh nói: “Nếu con có một chút nói dối, ta liền đem nữ nhân này đánh chết rồi vứt ra bãi tha ma ngoài thành!"
"Bãi tha ma" là chỗ nào Sam nhi không rõ lắm nhưng ba chữ "đánh chết" lạnh lùng kia, hắn nghe rất rõ ràng.
Thấy lão phu nhân muốn đánh chết Mạnh Mạn Vũ, Sam nhi vô cùng sợ hãi, khóc thét lên, không ngừng lau nước mắt.
Từ thị thấy lão phu nhân thay đổi thái độ, tâm trạng cực kỳ hả giận, bước tới kéo tay nam hài ra, tát hắn một cái: "Ai cho ngươi khóc! Nói rõ ràng, nhanh lên!"
Ngay cả khi Sam nhi sai, lão phu nhân cũng không nỡ đánh hắn.

Hiện tại thấy Từ thị ra tay độc ác, lão nhân gia nhướng mày bảo nàng tránh ra, rồi lại nhìn Sam nhi bắt hắn giải thích.
Sam nhi bụm mặt sợ đến mức không dám khóc, vừa nấc vừa nhún vai nói: “Con không biết là ai ăn.” Hắn nghiêng đầu nhìn lão phu nhân, thấy lão nhân gia thường ngày đều rất hiền hòa nhưng bây giờ lại như hung thần ác sát thì cúi đầu nói: "Có thể là không phải lục thiếu phu nhân."
Nghe hắn nói, trong lòng lão phu nhân thực khó chịu.

Mặc dù đứa trẻ này nửa chừng bà mới biết được nhưng mấy ngày nay ở chỗ bà vẫn luôn nhu thuận hiểu chuyện, thậm chí còn biết ân cần hỏi han.
Nhưng cho dù có khả ái đến đâu thì bà cũng tuyệt đối không dung thứ việc hắn nói dối.
Trọng lão phu nhân gọi Lữ ma ma: "Ngươi dẫn Sam nhi đi quản giáo lại, dạy một chút quy củ cho tốt." Lại gọi tám ba tử to khỏe, chỉ Mạnh Mạn Vũ: "Các ngươi lôi nàng ra, đánh thật mạnh cho ta."
Mạnh Mạn Vũ vừa nhìn thấy mấy bà tử thân thể tráng kiện liền biết các nàng đã quen làm việc nặng, cả người toàn là khí lực.

Bị các nàng đánh cho dù nàng có lưu lại nửa cái mạng của chỉ có thể làm một phế nhân.
Mạnh Mạn Vũ sợ đến mức khóc thành tiếng, nước mắt từng giọt rơi xuống, quỳ trên mặt đất lết được trước mặt Lệ Nam Khê van xin: "Thiếu phu nhân lần này là ta sai.

Ngài tha cho ta đi, ta tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài."
Lệ Nam Khê không thèm nhìn nàng.
Phát hiện vạt váy của mình bị Mạnh Mạn Vũ nắm chặt, Lệ Nam Khê liền gọi người đến kéo nàng ra, sau đó mới mở miệng nói, nhưng không phải nói với Mạnh Mạn Vũ mà quay sang nói với lão phu nhân: "Không biết tổ mẫu muốn thưởng cho nàng bao nhiêu hèo?"
“Có tổ mẫu ở đây, ta đương nhiên không muốn nói nhiều, mọi chuyện đều do tổ mẫu làm chủ.” Thấy lão phu nhân còn đang suy nghĩ, Lệ Nam Khê khẽ cười: “Nếu như đánh ít quá thì không thể khiến nàng kinh sợ, sợ là nàng sẽ cho rằng quốc công phủ tùy ý để người bắt nạt.

Nếu đánh nhiều quá lại chết người vào tháng chạp, chỉ sợ hoàng hậu nương nương sẽ không hài lòng."
Trọng lão phu nhân vốn chỉ muốn đánh một chút coi như là khiển trách, thuận tiện cho một lời cảnh cáo.

Dù sao cũng là tiểu hài tử Sam nhi phạm lỗi, nhưng nghe Lệ Nam Khê vừa bắt đầu liền nhắc đến "quốc công phủ", lại nghĩ Lệ Nam Khê dù sao cũng là quốc công phu nhân, nếu như bà trừng phạt không đủ nặng thì quả thật không dễ ăn nói.
Trọng lão phu nhân liền nói: "Chi bằng đánh ba mươi hèo đi, lưu lại cho nàng nửa cái mạng."
Ba mươi hèo cũng đã đủ đánh chết một nữ tử thân thể mảnh mai.

Hiện tại lão phu nhân nói muốn lưu lại nửa cái mạng cho nàng, ý tứ là đến lúc đó hạ thủ nhẹ một chút.
Lệ Nam Khê nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy để lão phu nhân làm chủ."
Trọng lão phu nhân bảo các bà tử lôi Mạnh Mạn Vũ ra ngoài.
Từ thị thấy lúc này đúng dịp, ở bên nói: "Nếu nữ nhân này không hiểu chuyện như vậy, lại còn dạy hư Sam nhi, chi bằng đưa ra ngoài ở đi miễn cho nàng ở lại trong phủ làm Sam nhi học hư."
Thấy Từ thị muốn nhân cơ hội này đuổi Mạnh Mạn Vũ ra khỏi phủ, Lương thị liền nói: "Sắp hết năm rồi, đuổi một người như thế này ra ngoài cũng rất phiền phức.

Đánh cũng đã đánh rồi, cứ giam nàng trong một cái viện tồi tàn nào đó.

Nếu nàng đi ra nói lung tung thì cứ lấy Sam nhi ra áp chế nàng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Không bằng chờ đến năm sau đi."
Trọng lão phu nhân rất coi trọng danh dự, Trọng hoàng hậu cũng vậy.
Vốn dĩ lão phu nhân định là sẽ không quản sống chết của nữ nhân này, nhưng nghe Lương thị nói một phen xong, Trọng lão phu nhân cuối cùng cũng nói: "Lưu lại nửa cái mạng cho nàng ở trong phủ từ từ hao mòn đi."
Nếu không có thuốc, vết thương sẽ từ từ thối rữa, người cũng không dùng được nữa.
Lệ Nam Khê không để ý đến những dự định này của các nàng.


Bây giờ nàng đang rất phiền chán, căn bản không muốn tiếp tục ở lại.
Ngồi một hồi để bình tĩnh lại một chút, Lệ Nam Khê đứng dậy cáo từ: "Ta nhớ trong phủ còn rất nhiều việc chưa xử lý xong, phải trở về xem một chút cho nên không làm phiền mọi người nữa." Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Sắc mặt của lão phu nhân nhất thời có chút khó chịu.
Hôm nay, bà chủ trương mời bọn nhỏ tụ họp lại ăn cua, ai ngờ lại xảy ra chuyện.

Hơn nữa, hiện tại mọi chuyện đã ổn thỏa nhưng Lệ Nam Khê vẫn không chịu buông tha, nhất quyết muốn rời đi.
Lệ Nam Khê thực sự hạ quyết tâm phải rời đi.
Ở nhà nàng chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy.

Đừng nói là vu khống, ngay cả nói nặng lời với nàng cũng chưa từng có.

Hết lần này đến lần khác lão phu nhân vẫn còn nói Sam nhi hiểu chuyện.
Hài tử kia luôn mồm chỉ trích nàng nói hắn là dã chủng.

Nàng đã nói như vậy khi nào?
Lệ Nam Khê đi rất dứt khoát.
Đại thiếu phu nhân Tưởng thị thấy sắc mặt lão phu nhân khó coi liền đi tới khoác cánh tay Lệ Nam Khê, cường ngạnh kéo nàng lại nói: "Lục thiếu phu nhân đã không ăn được cua thì không bằng đi theo ta uống chút trà đi."
Nàng cười cười với mọi người: "Hai ngày trước đại gia mới đưa cho ta ít trà ngon, nhưng ta vẫn không nỡ uống.

Thứ nhất là nghĩ không có ai uống chung thì không có ý nghĩa, thứ hai là cũng sợ hắn không biết nhìn hàng cầm hàng thứ phẩm tới.

Ta nghe nói lục thiếu phu nhân am hiểu trà đạo nên muốn mời lục thiếu phu nhân qua bình phẩm cho ta một chút."
"Ta cũng không am hiểu cái này." Lệ Nam Khê từ chối: "Chỉ là biết pha một chút trà lài thôi."
"Vậy cũng còn tốt hơn nàng nhiều.” Từ thị thấy sau chuyện này Mạnh Mạn Vũ và Sam nhi bị chán ghét thì tâm trạng rất vui vẻ, đối với người làm ra "cuộc chiến" này Lệ Nam Khê cũng ôn hòa, đứng lên nói: "Lục thiếu phu nhân cứ qua đó đi.

Nàng a, tư tàng không ít thứ tốt, ngươi cứ nhất nhất chọn mang đi, mang không hết ta giúp ngươi."
Tưởng thị cười khổ nói: "Mẫu thân ngài thật là oan uổng cho con rồi.

Đại gia có thứ gì còn không phải hiếu kính ngài trước sao?"
Nhìn nhi tức và tôn tức ở bên kia trêu ghẹo, sắc mặt lão phu nhân có chút giãn ra.

Mặc dù Sam nhi đúng là tôn tử của bà, nhưng đây mới là những thân nhân đã gắn bó với bà nhiều năm.
Trọng lão phu nhân cười nói: "Mẫu thân con đâu có oan uổng con.

Con đưa cho nàng, nhưng không đưa cho ta.

Sổ sách ta còn phải cùng con làm."
Mọi người thấy Trọng lão phu nhân nở nụ cười liền thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng thị thuận thế nói: "Lão phu nhân cũng oan uổng con.

Rõ ràng là con đã cho người đưa tới, ngài quên mất còn trách con nữa." Nói rồi nàng lộ ra thần sắc ủy khuất.
Nàng là vãn bối nhà mẹ đẻ của Trọng lão phu nhân, từ trước đến nay đều rất thân cận với bà, lão phu nhân đối với nàng cũng không giống với người khác.

Vì vậy biết rõ là nàng cố ý nói vậy để chọc cười, Trọng lão phu nhân vẫn không nhịn được phì cười.
Tưởng thị nhân cơ hội đó kéo Lệ Nam Khê rời đi, còn khôn ngừng quay đầu lại nói: "Lão phu nhân thương tiếc con một chút, ngài đừng quên giữ cua ngon cho con a."
"Đi đi thôi." Từ thị phất tay: "Không quên của ngươi được."
Đỗ Quyên viện của Tưởng thị cách Hương Bồ viện khá xa.

Tuy nhiên, hai người cùng nhau chậm rãi đi nên cũng không cảm thấy quá buồn chán.
"Có lẽ lục thiếu phu nhân giận ta kéo ngươi qua đây." Đi được một đoạn đường, Tưởng thị mới nói với Lệ Nam Khê: "Mong lục thiếu phu nhân thông cảm cho ta.

Ta cũng là sợ lát nữa tâm tình lão phu nhân không tốt sẽ lấy chúng ta ra trút giận."
Tuy là đường tẩu nói như vậy nhưng Lệ Nam Khê biết Tưởng thị không muốn lão phu nhân tức giận nàng nên mới như vậy, liền nói: "Ý tốt của đại tẩu ta hiểu rõ, chỉ là khẩu khí kia ta thật sự nuốt không trôi."
"Không cần nuốt trôi." Tưởng thị cầm tay nàng, hạ giọng nói: "Sau này sẽ có biện pháp xử trí thôi hà tất gì phải tranh khí phách nhất thời? Nói cho ngươi biết, lão phu nhân lúc đó rất giận nữ nhân đó, quan hệ giữa ngươi với lão phu nhân lại tốt, không cần ngươi phải động thủ, bà cũng nhất định sẽ ra mặt giúp ngươi."
Lệ Nam Khê không ngờ Tưởng thị sẽ nói với nàng mấy lời này, trong lúc nhất thời cũng không biết phải tiếp lời như thế nào mới tốt.
Tưởng thị sực nhớ đến một chuyện, hỏi Lệ Nam Khê: "Mới nãy lục thiếu phu nhân nói có đầy đủ chứng cứ chứng mình ngài không ăn thịt cua, không biết là chứng cứ gì?"
Trong quá trình mang thai, chính Lệ Nam Khê cũng không rõ tại sao bình thường nàng lại có chút kích động, hơi phiền chán.

Trương lão thái y bắt mạch cho nàng mấy lần đều nói tâm trạng dao động là hiện tượng bình thường trong lúc mang thai.
Lúc trước Lệ Nam Khê vốn định nói ra chuyện nàng đang mang thai để chứng minh nhưng lúc này nàng đã không còn hứng thú nữa.
Bây giờ đại thiếu phu nhân hỏi tới, Lệ Nam Khê không trả lời, chỉ nói: "Trong phủ có nhiều người như vậy, bọn nha hoàn trong phủ cũng đang canh giữ bên ngoài chỉ cần điều tra cẩn thận một phen là có thể biết được chân tướng thôi."
Tưởng thị biết mấy tiểu nha hoàn ở hành lang hoàn toàn không chú ý chuyện diễn ra trong phòng nhưng Lệ Nam Khê nói vậy rõ ràng là không muốn nói cho nàng nghe nên nàng cũng thức thời không hỏi nhiều.
Khi cả hai đến Đỗ Quyên viện thì tình cờ gặp Trọng Lệnh Vũ đang đi bên kia.
Trọng Lệnh Vũ là thân ca ca cùng một mẹ với Trọng Lệnh Hải.

Hắn là tôn tử đầu tiên, đã mười tuổi, đã lộ ra dáng dấp của một tiểu thiếu niên, mặc sam tử màu chàm trong có vẻ rất thư sinh.
Hắn thấy Tưởng thị và Lệ Nam Khê đang cùng nhau đi đến, đầu tiên gọi một tiếng "mẫu thân", lại hành lễ vấn an với Lệ Nam Khê.
Tưởng thị đi lên kéo lại vạt xiêm y cho hắn, lại chỉnh trang y phục cho hắn, ngạc nhiên hỏi: "Vũ nhi sao lại tới đây? Không phải con theo phụ thân đến yến tiệc trước sao?"
Nàng vừa nói xong, Trọng Lệnh Vũ còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh có một người đi tới, tướng mạo giống Trọng nhi lão gia nhưng thần sắc tốt hơn Trọng nhi lão gia rất nhiều, lông mày rậm, mắt to trông rất có tinh thần.


Tai mũi hắn lại to nên nhìn có vẻ rất thật thà phúc hậu.
Trọng Đình Trung hơi do dự nói: "Ta nghe nói phía sau xảy ra chút chuyện nên mới mang Vũ nhi tới xem một chút, tình cờ gặp lại nàng ở đây."
“Không có chuyện gì lớn.” Tưởng thị thản nhiên nói: “Chỉ là xử trí một người sao?”
"Hình như là người ở trong phòng phụ thân?” Trọng Đình Trung tiến lên một bước: “Nàng đang ở bên ngoài khóc lóc thảm thiết, nghe tiếng hèo đánh xuống cũng không dừng lại."
Hắn còn muốn nói nữa nhưng Tưởng thị lại bất động thanh sắc nháy mắt với hắn.
Lúc này Trọng Đình Trung mới phát hiện còn có Lệ Nam Khê đang bên cạnh, hắn vội vàng hành lễ vấn an Lệ Nam Khê.
Dù sao hắn cũng là đường huynh của Trọng Đình Xuyên, Lệ Nam Khê hơi nghiêng người sang một bên để tránh nửa lễ, nói: "Đại bá không nhìn nhầm đâu, chính là nàng.

Lúc nãy nàng phạm lỗi nên bị trách phạt."
Trọng Đình Trung không tiếp xúc nhiều với Lệ Nam Khê, nhưng nghe một câu "đại bá" của nàng, thấy nàng xem hắn là người một nhà thì cũng không khách sáo nữa, Trọng Đình Trung nhếch môi nở nụ cười: "Đã phạm lỗi thì đương nhiên phải bị trừng phạt.

Chỉ là một ngoại thất mà thôi, phụ thân cũng không nhất thiết phải coi trọng nàng."
Tưởng thị nghe hắn nói trắng ra như vậy thì muốn ngăn cản nhưng không kịp liền dở khóc dở cười huých hắn một cái.
Trọng Đình Trung xoa xoa cánh tay hỏi nàng: “Sao vậy? Ta có nói sai chỗ nào đâu.” Danh tiếng phong lưu của Trọng nhị lão gia từ lâu đa lan truyền ra ngoài, trong phủ có người nào không biết?
Lệ Nam Khê xưa nay vẫn biết bị đại bá này là người ngay thẳng, nhưng nàng không ngờ lúc đối mặt với nàng hắn vẫn sảng khoái nói thẳng ra như vậy.
Nhìn Tưởng thị và Trọng Đình Trung ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, Lệ Nam Khê bỗng nghĩ đến giọng điệu hâm mộ của thất gia Trọng Đình Kiếm lúc nhắc đến phu thê bọn họ.
- Ta cưới thê, không đòi hỏi gì khác, chỉ muốn chung sống hòa thuận, êm ấm như đại ca, đại tẩu là tốt rồi.
Lệ Nam Khê biết vị đại bá này cũng không có thiếp thị, thấy hai người họ hòa hợp như vậy, ấn tượng của nàng đối với Trọng Đình Trung cũng thay đổi không ít, cười nói: "Kỳ thật đại tẩu cũng không có ý gì khác, chỉ là Mạnh thị bị phạt có liên quan đến ta nên đại tẩu muốn nhắc nhở đại bá một tiếng thôi."
Tưởng thị không ngờ Lệ Nam Khê sẽ trực tiếp ra, ngượng ngùng cười cười với nàng, ý bảo nàng đừng so đo với Trọng Đình Trung.
Trọng Đình Trung hiển nhiên rất thích việc Lệ Nam Khê nói thật như thế này, sờ đầu thở dài: "Những gì ta nói rõ ràng là chuyện rất bình thường lại không muốn nói rõ."
Tưởng thị liếc hắn một cái: "Nhìn chàng thật ngốc, tư tưởng cứng nhắc như khúc cây!"
Lệ Nam Khê biết Trọng Đình Trung tuy ngay thẳng nhưng không phải là người ngu dốt, chỉ là đối xử rất thẳng thắn với người trong nhà thôi.

Mấy việc lặt vặt của chi thứ hai vẫn do hắn quán xuyến.

Đến lúc buôn bán, hắn cũng không mảy may giấu giếm.
Nghe Trọng Đình Trung bị Tưởng thị cười mắng một câu "Cứng nhắc như khúc cây", nhìn hắn không có một chút khó chịu nào mà còn ở bên cạnh cầu xin Tưởng thị tha thứ, Lệ Nam Khê cũng bị bầu không khí của hai người lây nhiễm đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, không còn thấy bị đè nén như trước nữa.
Trọng Lệnh Vũ bên cạnh mất hứng, chắp tay sau lưng nhíu mày nói: "Mẫu thân vừa rồi không phải nói châm trà cho lục thiếu phu nhân sao? Sao lại còn chưa đi vào?" Nói rồi hắn vuốt ve cánh tay của mình: "Trời lạnh quá."
“Xem trí nhớ của ta này.” Tưởng thị vội vàng mời Lệ Nam Khê vào nhà, vừa đi vừa nói: “Ở chỗ ta có một ít trà tốt, không biết thiếu phu nhân muốn uống loại nào?” Nói rồi lại nói ra ba bốn loại.
Gần đây Lệ Nam Khê uống trà càng ngày càng nhạt, cho nên gọn gàng dứt khoát chọn trà xanh.
Tưởng thị liền vội vàng đi pha trà.
Ban đầu Trọng Đình Trung sợ Lệ Nam Khê sẽ khách khí với bọn họ, bây giờ thấy Lệ Nam Khê trực tiếp nói loại trà mình muốn, trong lòng rất vui mừng, đối xử với Lệ Nam Khê cũng thân cận hơn, nói với cô: "Không biết lục thiếu phu nhân có hoa nghệ thư tịch nào hay khôn? Nội tử thích mấy cái này, có điều ta chỉ tìm được thư tịch quá phổ thông mà nàng lại muốn ta tìm cái nào đặc biệt hơn.

Nghe nói chỗ lục thiếu phu nhân có?"
Lệ Nam Khê nghe xong liền minh bạch chắc hẳn là Tưởng thị muốn chuyên tâm hơn trong phương diện này, nhưng lại ngại mở miệng hỏi nàng.

Chỉ là Tưởng thị đã nói chuyện này với Trọng Đình Trung cho nên hôm nay vị đại gia này mới giúp thê tử hắn mượn sách.
Lệ Nam Khê biết được đại khái trình độ hoa nghệ của Tưởng thị, sau khi suy nghĩ một hồi nàng liền liệt kê một vài cuốn sách phù hợp với nàng, một số là Lệ Nam Khê mua ở Giang Nam, một số nàng mua trên đường trong kinh thành.
Trọng Đình Trung nghe thì rất bối rối, hỏi nàng: "Cái nào hay hơn?"
“Cái nào cũng hay.” Lệ Nam Khê cười nói, “Dù sao cũng không ở xa, đại tẩu cứ mượn hết rồi đọc kỹ đi.”
"Không cần, không cần.

Ta mượn trước một quyển, đợi nàng xem xong rồi sẽ trả lại cho ngươi.

Sau đó mượn cuốn thứ hai." Trọng Đình Trung lặng lẽ cười nói: "Có mượn có trả mà."
Trọng Lệnh ở bên cạnh xuy một tiếng khinh thường: "Còn có mượn có trả nữa.

Lục thiếu phu nhân không keo kiệt như cha, cho rằng ai cũng không trả tiền.

Hơn nữa, nếu cha không hiểu hoa nghệ thì đừng nghĩ kế lung tung để cho nương thương lượng với lục thiếu phu nhân."
Trọng Đình Trung hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Ta không hiểu, con có hiểu không? Hả? Phu tử nói rằng học lực của con chỉ là trung bình, chỉ có số học là còn được, ta còn chưa nói con."
Nghe phụ thân vạch trần khuyết điểm của mình, Trọng Lệnh Vũ đỏ mặt cúi đầu im lặng.
Lúc này Lệ Nam Khê hỏi hắn: "Đại thiếu gia học số học rất tốt sao?"
Nói đến cái này, Trọng Lệnh Vũ rất tự tin, ngẩng đầu lên nói: "Đúng vậy.

Phu tử khen con rất nhiều, nói là con học số học giỏi hơn hẳn những người khác."
Cha hắn quản mấy chuyện lặt vặt cho nên cực kỳ am hiểu tính toán.

Từ nhỏ hắn đã mưa dầm thấm đất, đối với cái này cũng rất tâm đắc.
Lệ Nam Khê nói: "Ta nhớ mình có một cuốn" Tinh luận toán học ", viết rất hay.

Ta mua lúc ở Giang Nam.

Nếu ngươi thích thì hôm nào ta đưa chung với thư tịch hoa nghệ luôn."

"Vậy sao được?” Trọng Lệnh Vũ cao hứng, hai mắt sáng rỡ, xoa xoa tay nói: “Không bằng con đến chỗ ngài xem?"
"Không cần.

Ta cũng không thường xem nó, ngươi cứ xem xong rồi trả."
Trọng Lệnh Vũ vui vẻ không thôi, nhếch môi cười không khép lại được.
Lúc Tưởng thị trở lại liền thấy Lệ Nam Khê và hai người một lớn một nhỏ đang cười cười nói nói với nhau
Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phu quân nàng tuy mang danh là "đại gia" nhưng chỉ là một thương nhân mà thôi.

Hắn quán xuyến công việc không tệ nhưng thân phận lại kém một ít, thỉnh thoảng gặp thái thái cô nương nhà khác, điểm này chính là khuyết điểm của nàng.
Lệ Nam Khê thân là quốc công phu nhân, thân phận thập phần tôn quý.
Lúc nãy đi pha trà, nàng còn sợ những người này xúm lại lỡ không vừa ý nửa lời, bây giờ nhìn tình cảnh này, Tưởng thị rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đang nói cái gì vậy?” Tưởng thị đích thân đem trà đến đưa cho Lệ Nam Khê: “Từ xa đã nghe các ngươi cười.”
“Tam thúc của lục thiếu phu nhân cũng là cao thủ buôn bán đó.” Trọng Lệnh Vũ cười nói: “Nàng đang nói với phụ thân mấy tin thú vị trong buôn bán, có mấy cái là do Lệ tam lão gia nói cho lục thiếu phu nhân biết mà phụ thân không biết!"
Tam thúc của Lệ Nam Khê là huynh đệ sinh đôi với phụ thân nàng, chuyện này người Trọng gia làm thông gia với Lệ gia đều biết.
Nhưng Tưởng thị lại không nghĩ Lệ Nam Khê và Lệ tam lão gia lại thân cận như vậy, có chút kinh ngạc nhìn sang.
"Tam thúc của ta cực kỳ hiền lành.” Lệ Nam Khê cười nói: “Thường ngày buôn bán hắn giao tiếp với nhiều người, gặp khá nhiều chuyện ly kỳ cổ quái.

Ta và huynh tỷ biết tính tình hắn tốt cho nên đều thích quấn lấy hắn đòi hắn kể chuyện xưa."
Lúc này Tưởng thị mới hiểu được hóa ra vị lục thiếu phu nhân này tương giao với người khác chỉ đơn thuần nhìn vào tính tình người đó, không giống như người khác thích xem xét thân phận cao thấp.
Tảng đá treo trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống, sau khi bố trí trà xong liền ngồi bên cạnh Lệ Nam Khê, nhẹ giọng nói với nàng: "Chúng ta cứ từ từ uống trà.

Đợi đến khi bên kia nói chính xác rồi hẵng qua."
“Đúng vậy.” Trọng Đình Trung nói: “Lão phu nhân chấm dứt vụ việc rồi đi qua, miễn cho lục thiếu phu nhân bị kẹp ở giữa rồi chịu khổ.”
Tưởng thị trừng mắt nhìn hắn.
Trọng Đình Trung không biết mình đã nói sai chỗ nào, lại gần cười cười.
Lệ Nam Khê nhìn hai người bọn họ, quay đầu lại, nàng và Trọng Lệnh Vũ đành nhìn nhau cười.
Mặc dù đã nói trước là lưu lại cho Mạnh Mạn Vũ nửa cái mạng nhưng lúc bị kéo về, sau lưng nàng toàn là máu, chỉ còn sót lại một chút hơi thở.
Trong Cựu Trạch nhiều người ít viện, tuy nói là tìm một sân viện rách nát nhét người vào nhưng thật ra là không còn viện nữa.
Trọng lão phu nhân trực tiếp nhét nàng vào khố phòng trữ đồ bên cạnh.

Nơi đó có một phòng để không, cao đến đầu người, đi từ đầu bên này đến bên kia chỉ có mấy bước.

Lúc trước trong đó để chất đồ linh tinh, sau này lại xây thêm mấy gian phòng lớn bên cạnh nên chỗ này liền để trống.
Trời lạnh, ở đây dù sao cũng còn có một ít rơm rạ, nhưng đám bà tử lại không kéo nàng lên đống rơm mà lại kéo tới chỗ trống bên cạnh.
Mùa đông mặt đất lạnh thấu xương, tứ phía đều có cửa sổ, gió lạnh lùa vào làm người ta rùng mình.

Mạnh Mạn Vũ nằm đó, lạnh run lẩy bẩy.
Lệ Nam Khê không biết tình hình cụ thể ở đó, nàng không có khả năng đến khố phòng chỉ để xem người này.

Nghe xử trí người này xong nàng không ở lại Cựu Trạch dùng cơm, lập tức quay trở lại viện của mình.
Lúc sắp đến Thạch Trúc uyển, Lệ Nam Khê phát hiện ở cửa viện có một người đang chờ, ngạc nhiên hơn người đó lại là cửu gia Trọng Đình Huy.
Trọng Đình Huy hiện tại đã cao hơn một chút, dáng người càng thẳng tắp.

Nghe thấy nha hoàn bên cạnh nhắc nhở, hắn xoay người nhìn lại.

Thấy Lệ Nam Khê hắn liền bảo tất cả người hầu đứng sang một bên rồi sải bước đi thẳng tới chỗ Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê thấy hắn giống như có gì muốn nói, liền bảo người bên cạnh đứng ở xa canh chừng.

Đến khi xung quanh không còn ai, nàng hỏi: "Không biết cửu gia đến tìm ta có việc gì?"
Ngày thường Trọng Đình Huy gặp nàng lúc nào cũng mang một nụ cười thản nhiên, nhưng lúc này hắn mím môi thành một đường, trông có chút nghiêm túc.
"Lúc trước Mạnh Mạn Vũ bị đánh ở cửa phủ, thiếu phu nhân có biết không?"
“Ừ.” Lệ Nam Khê nói: “Nàng vu khống ta, tất nhiên là phải bị nghiêm phạt.”
Trọng Đình Huy cũng không hỏi cụ thể đã xảy ra chuyện gì, dù sao cũng chỉ là một ngoại thất thôi, dám vu oan quốc công phu nhân, cho dù nhỏ nhặt đến đâu cũng tuyệt đối không tha thứ được.
Hắn muốn nói là chuyện khác.
"Vừa rồi, ta và Mai tam lang cùng nhau đến thư viện Thanh Xa, lại cùng nhau trở về, vừa vặn thấy một màn đó.

Bởi vì thân phận Mạnh thị không thể nói với người ngoài cho nên ta và người gác cổng đều nói là nô tỳ trong phủ.
Trọng Đình Huy kể đại khái nguyên nhân phía sau cho Lệ Nam Khê, lúc này mới nói rõ ý đồ mình đến: "Mai tam lang nói hắn đã từng thấy Mạnh Mạn Vũ, nhưng mà không nhớ ra được đã gặp lúc nào, ở đâu."
Mai Giang Ảnh lúc rảnh rỗi sẽ đi du lịch khắp nơi.

Lần đầu tiên hắn và nhị ca Lệ Vân Khê của Lệ Nam Khê gặp nhau là lúc hắn đến Giang Nam.
Nếu hắn đã từng thấy một người, nếu chính hắn cũng nhớ không ra thì thực sự không thể nói chính xác là rốt cuộc hắn đã nhìn thấy ở đâu.
Nghe Trọng Đình Huy nói vậy, Lệ Nam Khê đắn đo nói: “Có lẽ là gặp ở chỗ nào đó ở kinh thành?" Trọng nhị lão gia nói Mạnh Mạn Vũ là nữ tử bơ vơ, phụ mẫu mất hết, sau đó được hắn cứu nên đi theo hắn.
“Nhưng nhìn bộ dạng của tam lang, hình như không phải vậy.” Trọng Đình Huy suy nghĩ một chút rồi thở dài: “Sau khi ta biết chuyện này, vốn dĩ muốn đến gặp ngài để xin chủ ý có nên nói sự tình này với nhị thúc không.

Bây giờ nghĩ lại, ta cũng không thể đưa ra bất cứ cái chứng cứ nào rõ ràng chẳng thà không nói."
“Đúng là vậy.” Lệ Nam Khê nói: “Nếu Mai tam lang có thể nói chắc chắn tình hình lúc đó, đến lúc đó lại nói với nhị lão gia cũng không muộn.”
Lúc đầu, Trọng Đình Huy nghe vậy cũng cảm thấy quá mức ngạc nhiên nên việc đầu tiên hắn nghĩ đến là đến thương lượng với Lệ Nam Khê.

Lúc này hắn bình tĩnh lại, cảm thấy chuyện này cũng không quá gấp liền cáo từ Lệ Nam Khê trở về viện của mình.
Ban đêm, cuối cùng Trọng Đình Xuyên đã trở lại.
Lúc đi từ bên ngoài vào, người trong phủ đã đem sự việc hôm nay tỉ mỉ nói cho hắn.
Nghe thấy Mạnh Mạn Vũ và Sam nhi dám vu oan cho Lệ Nam Khê, bước chân của Trọng Đình Xuyên lập tức tăng tốc, một chút cũng chậm trễ, lấy tốc độ nhanh nhất về tới Thạch Trúc uyển.
Lệ Nam Khê đã sắp xếp xong bữa tối, đang dựa vào tháp cầm một cuốn sách đọc.
Hôm nay đã đáp ứng cho Tưởng thị và Trọng Lệnh Vũ mượn sách, nàng vừa tìm được sai người đưa qua.

Trong lúc tìm kiếm, nàng phát hiện có một cuốn sách dạy đánh cờ rất hay.
Nhớ tới Trọng Đình Xuyên lúc rảnh rỗi thích chơi cờ, có khi tự chơi một mình, nàng liền nổi lên ý niệm học đánh cờ trong đầu.


Nàng cầm sách dạy đánh cờ, tỉ mỉ nghiên cứu dưới ánh đèn.
Lúc Trọng Đình Xuyên đi vào liền thấy cảnh tượng nàng đang hết sức chuyên chú.
"Lục gia đã trở lại?"
Lệ Nam Khê đặt sách xuống, định đi qua nghênh đón hắn nhưng lại bị Trọng Đình Xuyên ngăn lại.

Hắn ra hiệu cho nàng cứ tiếp tục đọc, còn mình thì vào tịnh phòng tắm rửa thay y phục, đợi đến khi thu thập chỉnh tề mới đi ra.
“Đọc sách dạy đánh cờ sao?” Trọng Đình Xuyên lật xem quyển sách trên tay nàng có chút ngoài ý muốn: “Thấy cái này thế nào?" Suy nghĩ một chút lại hỏi: "Chuyện hôm nay làm nàng phiền lòng nên mới xem cái này để tĩnh tâm sao?"
Lệ Nam Khê rất muốn nói cho hắn biết, lúc nàng phiền lòng thì đọc sách dạy đánh cờ cũng vô dụng, cắm hoa còn có ích hơn.

Có điều dụng ý thật sự nàng đọc sách đánh cờ, nàng không cần phải nói cho hắn biết.
Sau khi cân nhắc, cuối cùng Lệ Nam Khê cũng không phủ nhận những gì hắn nói, nếu không hắn lại hỏi tại sao nàng muốn xem cái này, nàng lại xấu hổ nói lý do.

Tránh nói đến chuyện này, nàng hỏi: "Lục gia đã nghe gì sao?"
Nếu không, làm sao có một câu "tĩnh tâm" vừa rồi.
Trọng Đình Xuyên kể lại cho nàng nghe những gì hắn nghe được, lại ôm nàng vào lòng: “Hôm nay nàng đã định nói với lão phu nhân sao?” Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng xoa bụng nàng.
Lệ Nam Khê liền biết hắn đã làm rõ chân tướng mọi việc, cũng minh bạch nàng khi đó nói như vậy là tính làm gì.
Nói thật, lúc này nàng cũng không muốn nói cho lão phu nhân biết chuyện nữa, thuận miệng nói: "Thời gian nữa hẵng nói, hiện tại không cần nóng vội."
Trọng Đình Xuyên vừa nghe nàng tránh nói đến chuyện ban ngày thì cũng biết hôm nay nàng đã phải chịu nhiều ủy khuất.
Nhưng nàng đã không muốn nói thì hắn còn có tính toán khác.
Bây giờ thời gian hắn ở trong phủ không dài đã phải vào cung làm nhiệm vụ, Lệ Nam Khê ở nhà một mình, tuy có rất nhiều hộ vệ canh giữ nhưng hắn cũng không thể để cho nàng ngột ngạt ở khư khư trong nhà.

Không nói lão phu nhân, ít ra bà vẫn còn có chút thủ đoạn, nếu bà muốn che chở ai thì người đó sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nếu bà lo lắng cho hài tử, nhất định sẽ bảo vệ Lệ Nam Khê thật tốt.
Trong phủ, có thêm một người quan tâm nàng cũng tốt.

Bất kể là vì lý do gì, hắn vẫn luôn muốn tìm cho nàng thêm một chút an toàn ổn thỏa.
Mắt thấy hôm nay tâm tình tiểu kiều thê không được tốt, Trọng Đình Xuyên tất nhiên sẽ không nói nhưng chuyện làm nàng mất hứng, chỉ nói một ít chuyện thú vị khi hắn làm nhiệm vụ trong cung cho nàng nghe.

Sau đó cho người dọn bữa tối, dụ dỗ nàng ăn nhiều một chút.
Sáng hôm sau, vừa lúc Trọng Đình Xuyên được hưu mộc.
Đợi đến khi Lệ Nam Khê đứng dậy dùng bữa, hắn một mực ở bên cạnh, không giải thích nhiều, chỉ nói Lệ Nam Khê cùng hắn đi đến Hương Bồ viện một chuyến.
Lệ Nam Khê có chút không muốn đi, nhưng Trọng Đình Xuyên muốn gặp tổ mẫu nên dùng giọng ôn tồn dỗ dành nàng cùng đi với mình, cuối cùng Lệ Nam Khê mềm lòng đáp ứng.
Có lẽ là yên tâm vì có Trọng Đình Xuyên ở bên làm bạn nên cả đoạn đường đi qua đó, Lệ Nam Khê quả thật không cảm thấy khó chịu trong lòng như hôm qua trở về, trái lại còn thoải mái hơn rất nhiều.
Phu thê dắt tay nhau đi về phía trước, thỉnh thoảng Trọng Đình Xuyên kể cho nàng những chỗ khi còn nhỏ hắn đã chơi đùa.
“Hồi bé lục gia cũng rất thích chơi đùa.” Lệ Nam Khê cười nói: “Nhìn bộ dạng bây giờ, thật sự không cạy ra được."
“Ừ.” Trên môi Trọng Đình Xuyên nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cho nên nói, hài tử kia nhất định sẽ là đứa nghịch ngợm.” Dứt lời, hắn ghé vào tai nàng, nhẹ giọng nói: “Giống ta."
Lệ Nam Khê đỏ mặt đẩy hắn một cái: "Làm sao chàng biết hắn sẽ giống chàng?"
“Không giống ta thì giống ai?” Trọng Đình Xuyên thập phần tự đắc: "Tất nhiên là phải giống ta rồi."
Lệ Nam Khê vốn muốn nói còn có thể giống nàng nữa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt dạt dào đắc ý của hắn, nàng không nhịn được nở nụ cười, cuối cùng quên phản bác lại.
Hai người vừa đi vừa chơi, rất lâu sau mới tới Hương Bồ viện, ai ngờ vừa bước vào Hương Bồ viện liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang quỳ ở đó, không ngừng nức nở.
Rõ ràng là Sam nhi.
Trọng Đình Xuyên lạnh lùng liếc hắn một cái rồi đi tiếp, kéo Lệ Nam Khê vào phòng.
Khi hai người vào phòng, Lữ ma ma đang muốn đi ra ngoài.
Trọng Đình Xuyên lạnh giọng gọi bà lại: "Ngươi muốn đi làm gì?"
"Sam nhi..."
"Không được đi.” Trọng Đình Xuyên nghiêm nghị quát lớn: “Hắn tuổi còn nhỏ mà đã có ác ý trong lòng, nếu không khiển trách thật tốt thì sau này còn làm gì được hắn?"
Trọng lão phu nhân vừa nghe nói tiểu hài tử đã quỳ ở đó một nén nhang, đã sớm đau lòng, vội vàng nói: "Hắn đã biết sai rồi."
"Biết sai rồi? Hắn nói một câu biết sai rồi ngài liền thực sự tin hắn?!"
Trọng Đình Xuyên kéo Lệ Nam Khê ngồi xuống, giễu cợt nói: "Ngài vẫn luôn như vậy.

Hiếm lạ gì một đứa không có lai lịch gì.

Nếu thật sự muốn tìm hài tử để yêu thương, tất nhiên là rất nhiều cơ hội, không đáng một tiểu tử không rõ lai lịch này."
Trọng lão phu nhân cả giận: "Dù sao đó cũng là đường đệ của con!"
“Đường đệ?” Trọng Đình Xuyên cười vô cùng lãnh đạm: “Tùy tiện kéo một đứa nuôi bên ngoài đến nói là huyết mạch Trọng gia.

Nhị lão gia làm, ta thật sự không dám nhận.”
Trọng nhị lão gia cũng ở trong phòng.

Là hắn bảo Sam nhi đến đây quỳ nhận lỗi, cũng là hắn thuyết phục lão phu nhân tha thứ cho hài tử kia.
Nghe thấy Trọng Đình Xuyên nói, Trọng nhị lão gia lập tức tức giận.

Hắn vừa muốn mở miệng phát giận, Trọng Đình Xuyên đã nghiêng người về phía hắn, nhướng mày nói: "Ngài nói, lấy thân phận này của hắn thì hoàng hậu nương nương bên kia có thể chấp nhận hay không?"
Trọng nhị lão gia thoáng cái đã mất đi dáng vẻ kiêu ngạo, cơn tức giận tích tụ trước đó cũng biến mất trong tích tắc.
Cho dù có yêu thương hài tử, nhưng gặp phải thân tỷ là hoàng hậu nương nương hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Nếu hắn có thể vì hài tử kia mà đến cả hoàng hậu cũng không sợ, Trọng Đình Xuyên còn có thể tôn trọng hắn một hai phần.

Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn thế này Trọng Đình Xuyên đã biết đáp án.
Trọng Đình Xuyên hừ nhẹ một tiếng, nói với lão phu nhân: "Nếu ngài cảm thấy xung quanh không có ai để ngài yêu thương thì cứ chờ một thời gian nữa.

Qua mấy ngày thì sẽ có người để ngài đau lòng thế nào cũng không đủ.

Trong khoảng thời gian này ngài chỉ cần tập trung dưỡng thân thể cho tốt.

Sau này lúc ta không có ở phủ, còn trông cậy ngài giúp bảo vệ mẫu tử bọn họ không bị ai khi dễ."
Trọng lão phu nhân nghe hắn nói, nhịn không được nghiêng người về phía trước: "Ý của Xuyên nhi là..."
"Ta đang nói hai người nhà ta."
Trọng Đình Xuyên cong khóe môi, chỉ vào Lệ Nam Khê: "Đại bảo bối nhà ta," lại chỉ vào bụng nàng: "còn có tiểu bảo bối nhà ta."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi