SOÁN ĐƯỜNG

Trịnh Nhân Cơ cũng không biết phải khuyên giải thế nào cho tốt.

Sau nửa ngày, hắn mới bảo Thôi Sinh ngừng vả miệng rồi lạnh lùng nói:

- Cút ra ngoài, cả ngày ở trong phòng, ta không cho phép thì không được ra khỏi phòng nửa bước.

Nói xong hắn đứng lên đi ra bên ngoài.

Đi tới cửa, Trịnh Nhân Cơ đột nhiên dừng lại.

- Phu nhân tình huống hôm nay, nàng thật sự không nên chấp chưởng sự vụ trong phủ, từ hôm nay trở đi, nàng chỉ phụ trách chuyện bên trong là được, những chuyện khác đừng hỏi tới.

- Lão gia....

Thôi phu nhân tuy biết quyền lực bên trong rất lớn.

Nhưng bàng thật không ngờ, Trịnh Nhân Cơ nói một câu đã bãi miễn quyền lực của nàng. Quyền lực bên trong tuy lớn nhưng so với chấp chưởng toàn bộ Trịnh phủ thì hiển nhiên không giống nhau, quan trọng nhất là, bên ngoài còn có tiền của, Trịnh Nhân Cơ bãi miễn quyền lực của nàng, về sau nàng chỉ có thể ở bên trong la mắng nô tài chút mà thôi.

- Ta đây cũng là muốn tốt cho nàng.

Trịnh Nhân Cơ cũng không quay đầu lại:

- Chuyện này nàng thật sự có chỗ không đúng, phụ thân nhất định sau này sẽ hỏi tới, đến lúc đó tình cảnh của nàng càng thêm không ổn. Lạc Dương tất cả đều là sản nghiệp của An Viễn đường, mà An Viễn đường người làm chủ kỳ thật không phải nàng, không phải ta mà là phụ thân... Hôm nay nàng làm vậy, phụ thân sẽ mất hứng, thậm chí còn nổi cơn thịnh nộ.

Nói xong hắn đi thẳng ra khỏi hậu viện, chỉ để lại Thôi phu nhân ngơ ngác ở đó.

----------------------

Trịnh Thế An cùng Trịnh Ngôn Khánh bị Trịnh Vi Thiện suốt đêm áp giải ra khỏi thành Lạc Dương.

Nhưng chuyện vẫn chưa chấm dứt như vậy, Thôi Đạo Lâm vội vàng trở về bẩm cáo, đai lưn ngọc Đường Nghê của Trịnh Nhân Cơ đã bị Tiểu Tám nuốt chửng, Tiểu Tám đi suốt đêm trốn khỏi diền trang, mặc dù bắt được Lữ quản sự và Mao Vượng nhưng cũng không làm được gì.

Đai lưng ngọc Đường Nghê tổ truyền, cứ như vậy mà mất sao?

Trịnh Nhân Cơ thở hổn hển, không nói nhiều lời, lập tức đem phụ tử Thôi Đạo Lâm giam giữ tại kho củi Trịnh gia.

Đai lưng ngọc nếu như cứ vậy mà mất đi, Trịnh Nhân Cơ có thể tưởng tượng được hắn sẽ gặp phải sự nổi giận lôi đình thế nào của Trịnh Đại Sĩ. Đây chính là bảo vật gia truyền, Trịnh Đại Sĩ giao cho hắn vậy mà hắn lại làm mất.... Gây chuyện không tốt, lại còn mất bảo vật của Trịnh gia...

- Tìm cho ta, cho dù lật tung cả Lạc Dương cũng phải tìm cho ra nơi hạ lạc của tiểu Tám.

Trịnh Nhân Cơ nghiến răng nghiến lợi ra lênh, trong phút chốc, toàn bộ Lạc Dương Trịnh phủ đã bắt đầu chuyển động.

Hắn cũng biết, cơ hội tìm đai lưng ngọc Đường Nghê vô cùng xa vời.

Nếu tìm không thấy, thì thật là một đại phiền toái.

Trịnh Nhân Cơ ngồi thừ ở trong thư phòng, trong nhất thời không biết phải làm sao.

Nổi giận, kinh sợ, đủ mọi cảm xúc đan xen vào, làm cho hắn vô cùng mỏi mệt, ở trên thư án, bất tri bất giác Trịnh Nhân Cơ đã ngủ say.

Đúng lúc hắn đang mơ màng thỉ cửa phòng đã bị mở ra.

Trịnh Nhân Cơ bừng tình, đang định mở miệng quở trách thì một người đã tiến vào thư phòng, kéo tay của hắn:

- Đại huynh, đã xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn.

Ánh trăng rất tròn nhưng tinh quang lại lạnh lùng cô tịch.

Trịnh Thế An dựa vào xe, thân thể tiều tụy.

Ngôn Khánh thì xuyên qua cửa sổ thùng xe, nhìn ra phía ngoài, tựa hồ đang thưởng thức cảnh ban đêm trong thôn xóm, nhưng hai má của hắn đã sưng đỏ, còn mang theo vết máu, búi tóc rối tung khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng thêm đáng thương.

Bị Trịnh Vi Thiện vội vàng áp giải lên xe, thoáng chốc đã rời khỏi Lạc Dương Trịnh phủ.

Tổ tôn Trịnh Ngôn Khánh không mang theo gì, Ngôn Khánh cũng chỉ yêu cầu Trịnh Vi Thiện đem bản thảo sách vở của hắn trả lại, cho dù là phụng mệnh áp giải, Trịnh Vi Thiện cũng không dám có nửa điểm khó xử, Đậu uy đã xuất hiện ở Trịnh phủ, Trịnh Vi Thiện vô cùng giật mình, hắn không biết Đậu Uy, nhưng bằng biểu hiện của Trịnh Nhân Cơ và Nhan Sư Cổ, hắn có thể nhận ra Đậu Uy rất không tầm thường.

Một người mà ngay cả Trịnh Nhân Cơ cũng kiêng kỵ tại sao lại chạy tới Trịnh phủ làm chứng cho một gia nô?

Về sau từ miệng những người khác, hắn đã biết được thân phận của Đậu Uy.

Trịnh Vi Thiện đối với tổ tôn Trịnh Ngôn Khánh càng thêm khách khí, hắn và Trịnh Nhân Cơ không giống nhau, Trịnh Nhân Cơ chỉ dựa vào xuất thân của mình, còn hắn là hoàn toàn dựa vào cố gắng của mình. Vì vậy trong lòng Trịnh Vi Thiện rất rõ ràn, đừng nhìn tổ tôn của Trịnh Ngôn Khánh hiện nay không may, nhưng ai có thể cam đoan sau này bọn họ sẽ không thăng tiến rất nhanh?

Phải biết rằng, Trịnh Ngôn Khánh chính là ngỗng công đại danh đỉnh đỉnh.

Lá vàng muốn sáng lên, dù ai cũng không thể ngăn cản.

Trịnh Vi Thiện cũng tin chắc, thành tựu của Ngôn Khánh sau này sẽ không cách nào tưởng tượng nổi, không cần phải nói nhiều, chỉ việc sư phụ của hắn nói Đậu Uy ra mặt đã cho thấy sau lưng của hắn ẩn chứa chỗ dựa khổng lồ thế nào. Trịnh Vi Thiện không dám suy nghĩ nhiều.

Cho nên, đưa Ngôn Khánh lên xe xong, Ngôn Khánh muốn bản thảo của mình, Trịnh Vi Thiện không nói nhiều lời, lập tức đáp ứng.

Bản thảo của Trịnh Ngôn Khánh đúng là rất nhiều, Thôi Đạo Lâm đã mang về Trịnh phủ.

Trong đó có tam quốc diễn nghĩa cùng với bút ký hắn lưu lại hàng ngày.

Nhan Sư Cổ sai người cầm đi một chút, Trịnh Vi Thiện cũng không qua đòi.

Cũng may bản thảo Tam Quốc Diễn Nghĩa và giáo trình Lý Cơ đưa cho hắn vẫn còn. Trịnh Vi Thiện còn đem bút lông Tuyên Châu đưa cho Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Nhân Cơ không ham mấy cái bút này, hơn nữa Đậu Uy cũng đã nói, đây là quà tặng của ông tặng cho Đậu Phụng Tiết, tự nhiên phải trả lại cho nguyên chủ là Trịnh Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh sửa sang lại y quan, leo lên xe.

mà Trịnh Thế An thì đổi lại một bộ áo trắng, ngồi ở trong xe có vẻ hơi chán nản.

- Ngôn Khánh!

Trịnh Thế An mở miệng kêu lên!

Trịnh Ngôn Khánh xoay người lại:

- Gia gia, có chuyện gì?

Trịnh Thế An duỗi bàn tay thô ráp ra, vuốt ve hai gò má của Ngôn Khánh, trong lòng đau xót, hai hàng lệ bất giác chảy xuống.

- Còn đau không?

- Tên cẩu nô tài kia không có khí lực, gia gia đừng lo lắng, con không đau.

- Aizzz, ta vốn định cầu tiền đồ cho con, lại không ngờ.... Ngôn Khánh hôm nay con mắng câu đó, ngày sau đại công tử sẽ không bỏ qua cho con.

Trịnh Ngôn Khánh ngược lại không để ý.

Hắn đã khẳng định sư phụ của mình không hề đơn giản.

Lý Cơ có thể mời được tộc lão cùa Hột Lăng Đậu thị thì người này há có thể bình thường được sao? Chỉ là hắn cam nguyện ở bên trong học xá làm một tiên sinh dạy học không có danh khí thì thật kỳ lạ. Trước kia Trịnh Ngôn Khánh cho rằng Lý Cơ trong bụng đầy kinh luân chỉ vì xuất thân không tốt mới làm tiên sinh, hiện tại xem ra hắn sai rồi, bối cảnh của Lý Cơ này rất là ghê gớm.

Trịnh Thế An nói:

- Chỉ là ngươi đừng lo lắng, đại lão gia không phải là người hồ đồ, sẽ không trách tội chúng ta.

Sau khi trở về Huỳnh Dương, gia gia sẽ nghĩ biện pháp khẩn cầu cho ngươi đi vào trong tộc học, tương lai nhất định sẽ nổi bật.

Trịnh Ngôn Khánh chun mũi lại rồi đột nhiên cười nói:

- Gia gia, gia gia còn muốn đem bí mật của Long đao nói cho người nhà họ Trịnh biết sao?

.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi