SOÁN ĐƯỜNG

Kỳ thật từ ngày hôm qua, Trịnh Vi Thiện sau khi đưa hắn đến đây cũng đã nói qua một số chuyện.

- Ngôn Khánh, cậu cần phải cẩn thận một chút, cậu lần này trở về đoán chừng sẽ lan truyền trong thành Lạc Dương, thời gian gần đây số người đến nhà muốn gặp cậu không hề ít, nếu như để bọn họ biết cậu ở đây thì nhất định sẽ chạy tới.

- Tìm đệ sao?

Ngôn Khánh làm ra một bộ mặt ngây thơ, mở to mắt nhìn Trịnh Vi Thiện?

Hắn đương nhiên biết rõ những người kia muốn bái phỏng hắn là có tâm ý gì, chỉ có hai loại người một loại muốn lĩn giáo qua bản lãnh của hắn, một loại khác thì muốn giẫm lên vai của hắn muốn đánh bại hắn.

Trịnh Ngôn Khánh tuổi tác không lớn, cho dù có thể viết ra chữ tốt, làm nên một quyển Bát Pháp luận nhưng có bao nhiêu bản lĩnh? Từ xưa đến nay, thần đồng không hề hiếm thấy, bảy tám tuổi ngâm thơ cũng không phải không có, thế nhưng Ngôn Khánh lại làm ra nhiều chuyện như vậy, Trịnh gia lại tận lực lăng xê, Trịnh Ngôn Khánh nghiễm nhiên có được danh tiếng tông sư, bởi vậy cỏ mọc thành rừng, gió thổi bật rễ, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ cần thắng Trịnh Ngôn Khánh, không nổi danh cũng không được... Cái này dĩ nhiên là dẫn tới một đám người.

Trịnh Ngôn Khánh muốn biết rõ, rốt cuộc là người nào muốn gặp hắn.

Trịnh Vi Thiện gãi đầu cười khổ:

- Cái này làm sao huynh có thể nhớ được, chỉ là nhớ được hai người, lúc ấy đại công tử đối với họ vô cùng khách khí, một người tên là Vương Thông là tộc nhân của hà Đông Vương Thị, nhìn có vẻ hơi ngạo khí. Còn một người nữa ta không nhớ danh tự là quan lại đệ tử.

Vương Thông?

Ngôn Khánh đối với tên tuổi này cảm thấy hơi lạ lẫm.

Cũng may Trịnh Vi Thiện đã lưu ý giúp hắn cho nên liền giới thiệu:

- Vương Thông này chính là ngươi ở Giáng Châu Long Môn, là tộc nhân của Thái Nguyên Vương thị, phụ thân hắn vào năm Khai Hoàng đầu tiên đã từng tâu qua thánh nhân bảy quyển sách Vương Long, về sau được người ta gọi là Tử Tiến sĩ. Người này rất có tài hoa, năm trước tây du Trường An, từng tấu lên Thái Bình thập nhị sách nhưng không được thán nhân tiếp nhân, về sau được Tiết Đạo đại nhân đề cử, đảm nhiệm chức vụ ghi chép, hắn không vừa lòng cho nên vứt bỏ quan tước ra về.

Hiện tại hắn đang ở cạnh Trọng Hoa tiên sinh, trước đây từng nhiều lần tới nhà nói là lãnh giáo cậu, nhưng đều bị Nhan tiên sinh cự tuyệt. Đúng rồi, huynh đệ của hắn cũng rất có danh tiếng, năm trước cùng hắn đi Trường An còn được khen là thần đồng tiên tử.

Ngôn Khánh cảm thấy "thần đồng" trong miệng của Việt Quốc công thì không đáng tiền.

Hắn biết rõ, Hàn Cầm Hổ cháu trai của Lý Tịnh từng được Dương Tố tán thưởng qua, Bùi Sơn Công Lý Mật cũng từng được tán thưởng, ha ha, hóa la khắp nơi đều là thần đồng, thần đồng không đáng tiền.

- Huynh đệ của hắn tên là gì?

- Hình như là Vương Tích....

- A....

Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên kinh hãi, Vương Thông...

Huynh đệ của Vương Thông là Vương Tích. đời sau gọi là Ngũ Đấu tiên sinh, từng để lại một cuốn sách có tên là Ngũ Đấu tiên sinh truyện. Về phần Vương Thông danh khí cũng không hề nhỏ, nhưng khiến cho Trịnh Ngôn Khánh để ý thì không phải là Vương Thông mà chính là cháu của hắn, một trong tứ kiệt Vương Bột.

Người này cũng có phong phạm.

Ngôn Khánh chỉ là một đứa bé, tại sao Vương Thông còn muốn tới lãnh giáo, nói lãnh giáo là dễ nghe, cái chính là đến tranh đấu, một người như vậy mà là tổ phụ của Vương Bột sao/

Trịnh Ngôn Khánh đối với Vương Thông này lại đán giá thấp đi vài phần.

Lúc này trời sáng mà đã có người tới nhà!

Trịnh Ngôn Khánh hơi mất hứng vì vậy đi tới bên bậc cửa, người sai vặt mà Trịnh Đại Sĩ đưa tới tên là Trịnh Phúc.

Hắn hiện tại đã gần năm mươi tuổi, chỉ là thân thể rất tốt, cũng có vài phần tinh mắt.

Hắn sớm đã nhìn thấy Ngôn Khánh, vội vàng chạy tới nói:

- Thiếu gia, sáng sớm ngài đi đâu, trong nhà đã có khách nhân.

Tuy mấy ngày nay Trịnh Ngôn Khánh được người khác gọi là thiếu gia, nhưng hắn vẫn cảm thấy cổ quái.

Hai tháng trước, hắn phải gọi người khác là thiếu gia, hôm nay người khác lại gọi hắn là thiếu gia, loại thân phận điên đảo này hắn chưa kịp thích ứng, chỉ là hắn biết rõ mình cần phải thích ứng, hiện tại hắn không còn là Trịnh gia gia nô mà là tộc nhân Trịnh thị.

- Là khách nhân nào vậy?

- À, có tiểu công tử và Từ thiếu gia, còn có hai người nữa nhưng tiểu nhân không nhận ra là ai.

Từ Thế Tích? Trịnh Hoành Nghị?

Bọn chúng làm sao lại tới đây?

Ngôn Khánh liền đáp lời:

- Phúc Bá, khổ cực rồi.

Sau đó hắn cất bước đi vào bên trong, hắn thật tình không biết Phúc Bá này được một câu của hắn làm cho tinh thần hưng phấn. Mọi người đều nói Trịnh thiếu gia tính tình cổ quái ngạo mạn nhưng hiện tại xem ra không phải vậy, ít nhất ở An Viễn đường, cũng chỉ có thiếu gia này gọi hắn là Phúc bá.

Tâm tư đó của Trịnh Phúc, Ngôn Khánh tự nhiên không biết.

Hắn đi tới tiền đường, chợt nghe bên trong truyền tới tiếng cười quen thuộc.

- Đỗ đại ca!

Ngôn Khánh thoáng chốc đã biết tiếng cười đó phát ra từ nơi nào. Hẳn là Đỗ Như Hối và Trương Trọng Kiên tới.

Hắn lập tức nhanh chóng bước vào trong.

Chỉ thấy Đỗ Như Hối lúc này mình mặc thanh sam, chân đeo giày đen đang nói chuyện với Trịnh Thế An.

Ở bên cạnh hắn là một thanh niên tuổi không tệ lắm, cũng ăn mặc trang trọng, người đeo giày đen.

Không giống như Đỗ Như Hối, thanh niên kia tựa hồ không thích nói chuyện.

Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn nói chuyện một hai câu với Đỗ Như Hối, còn thanh niên kia thì không mở miệng.

- Ngôn Khánh!

Đỗ Như Hối vô cùng cao hứng, chạy lên trước ôm chầm lấy Ngôn Khánh.

- Ha ha, đệ chạy đi đâu vậy?

- Đệ đi luyện công buổi sáng...

- Hắc hắc, lại đây cho lão đỗ nhìn xem, chà, mới mấy tháng thôi mà ngươi cao lớn lên không ít... hiện tại cũng có danh khí rồi, toàn bộ quan trường đều đang đàm luận thơ chữ của đệ, tên tiểu gia hỏa ngày xưa hiện tại đã là Ngỗng công tử đại danh đỉnh đỉnh rồi.

Đỗ Như Hối một hồi khoa trương lại khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy xấu hổ.

Hắn sau khi ngồi xuống lại cùng với Từ Thế Tích nói chuyện, rồi khẽ khom người với Trịnh Hoành Nghị.

- Tiểu công tử, cậu cũng tới rồi.

Trịnh Hoành Nghị dùng sức gật đầu nói:

- Ngôn Khánh ca ca, Nhan tiên sinh nói, từ nay sau khi kết thúc buổi học, đệ có thể tìm huynh đọc sách.

- Đọc sách hay nghe kể chuyện?

- À à, trước hết nghe kể chuyện rồi đọc sách.

Hiển nhiên cuộc tranh giành lộn xộn một tháng trước không ảnh hưởng tới thái độ của Trịnh Hoành Nghị với Ngôn Khánh. Nó vẫn gọi Ngôn Khánh là ca ca, kỳ thực lúc trước nó không biết vì hai tiếng ca ca này khiến cho Thôi phu nhân hạ quyết tâm muốn giết Ngôn Khánh. Chỉ là hiện tại không sao rồi, bất kể thế nào, Ngôn Khánh sau khi trở về, thanh âm ca ca này còn vang lên.

- Ngôn Khánh, chuyện trước kia ta không biết.

Đây cũng là lần đầu tiên sau sự kiện Đai Lưng Ngọc Đường Nghê, Từ Thế Tích nhìn thấy Ngôn Khánh.

Đối với việc lần trước Từ Thế Tích không thể ra mặt giúp Ngôn Khánh, hắn vẫn áy náy trong lòng, Ngôn Khánh thì cười hì hì, dùng lực ôm lấy hắn một chút.

Thân thể của Ngôn Khánh trong hai tháng này lớn rất nhanh.

Trước kia hắn thấp hơn Từ Thế Tích một cái đầu nhưng hiện tại chỉ còn nửa cái đầu.

Hành động thân mật này của hắn khiến cho Từ Thế Tích cảm thấy ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười xán lạn.

- Ngôn Khánh, ta giới thiệu cho ngươi biết một chút, vị này chính là hảo hữu chí giao của ta, Phòng Huyền Linh.

- Phòng đại ca, chào huynh...

Ngôn Khánh cười tươi bước lên chào, tuy nhiên chào được một nửa thì đột nhiên cứng lại, kinh hãi nói:

- Huynh là Phòng Huyền Linh?

Phòng Huyền Linh từ sau khi Ngôn Khánh đi vào vẫn một mực quan sát.

- Ngươi nhận thức ta?

- À, đệ đã nghe nói đến tên của huynh, huynh mười tám tuổi đã đậu tiến sĩ, nghe nói là tiến sĩ trẻ nhất từ trước đến nay.

-A!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi