SOÁN ĐƯỜNG

Tuy tuổi của Ngôn Khánh còn nhỏ nhưng danh khí lại vượt xa Đỗ Như Hối. Đỗ Như Hối đối với yêu nghiệt Ngôn Khánh hiểu rất rõ.

Từ lúc bắt đầu vịnh ngỗng tới lúc Ngôn Khánh vô trúc lệnh nhân tục hắn cơ hồ đã cảm thấy Ngôn Khánh đã thành danh tự nhiên không khinh thị Ngôn Khánh nữa. Thậm chí về sau, trải qua liên tục đả kích, Đỗ Như Hối trong lòng đã muốn tỉ thí với Ngôn Khánh. Cho nên lúc này hắn vứt bỏ si mê sách bia trước kia, bắt đầu học kinh sử.

Ngôn Khánh gật gật đầu:

- Đỗ đại ca, hiện tại suy nghĩ của đệ rất loạn, hiện tại huynh có thể yên lặng một chút, sau này chúng ta có thể bàn lại.

- Ừ, như thế cũng tốt.

Sư phụ đệ mặc dù đi rồi, tuy nhiên để lại rất nhiều sách trân quý, chắc chắn là mong đợi từ đệ rất sâu. Tiểu Yêu loạn một chút là được, chớ để loạn lâu, nếu không sư phụ đệ nhìn thấy tình hình như vậy, há có thể vui được?

- Đa tạ Đỗ đại ca.

Trịnh Ngôn Khánh chắp tay vái chào, Đỗ Như Hối cầm bản Thế Thuyết Tân Ngữ lên, hấp tấp rời đi.

Nói thật, Ngôn Khánh vẫn chưa cùng Lý Cơ trải qua sinh ly tử biệt, chỉ là lúc này thật sự quá bất ngờ, Ngôn Khánh không chuẩn bị tâm lý, hôm qua còn ở cạnh nhau, hiện nay đã cách xa nghìn dặm.

Đương nhiên Lý Cơ đi khẳng định có nguyên nhân của hắn.

Mà Ngôn Khánh cũng không nói rõ ràng tại sao hắn lại có suy nghĩ chấn động như vậy.

Ngôn Khánh lấy một cuốn sách mà Lý Cơ để lại ở trên giá sách, sau đó cầm lấy cây cung ở trên tường mang xuống giường.

Trong đầu của Ngôn Khánh lúc này rất loạn, lỗ tai của hắn vang lên từng thanh âm ông ông.

Lý Cơ lần này rời khỏi Lạc Dương chẳng lẽ có quan hệ với việc Chung Cừu Thái Dực và Đỗ Quả tới đây sao?

Nếu thật như vậy, Lý Cơ rời khỏi Lạc Dương nhất định tránh né điều gì đó.

--------------------------------

Màn đêm buông xuống, Trịnh Ngôn Khánh mơ màng cảm thấy trong phòng có người.

Hắn bỗng dưng mở to mắt, sử dụng chiêu Lý ngư đả đỉnh xoay người đứng lên, tấm nệm trên giường bị đánh rơi xuống sàn nhà.

Ngôn Khánh cũng không biết mình ngủ khi nào nhưng khẳng định là không đắp chăn.

Trong trúc lâu đã điểm lên những ngọn nến.

Một nha hoàn có mái tóc đen rối tung quay lưng về phía Ngôn Khánh, quỳ gối trước thư án mà sửa sang lại vật phẩm. Ngôn Khánh đứng dậy im ắng, tiểu hài tử thậm chí không cảm nhận thấy động tĩnh sau lưng, thậm chí còn cẩn thận lau chùi án thư.

- Ngươi có phải làm Tiểu Nha?

- A!

Ngôn Khánh đột nhiên lên tiếng làm cho tiểu nha đầu kia hoảng sợ.

Nàng khẽ nhặt chiếc khăn lau đánh rơi, quay đầu lại chỉ thấy Trịnh Ngôn Khánh đang đứng sau mình, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Ngôn Khánh nhận ra tiểu nha đầu này chính là tiểu nhi của Mao Vượng.

Hài tử của nông dân không có danh tự vang dội gì, Mao Vượng có tám nam hai nữ, đều lấy con số trình tự mà sắp xếp. Tám người con của Mao Vượng thì có ba người chết yểu, hai người đi lính ở Thái Nguyên, còn lại ba người con trai, Mao Tiểu Tám thì vừa trốn nhà đi, còn hai người khác đi theo đại tỷ của mình cùng người hồ thương nhân ở Tây Vực.

Bọn họ muốn tung hoành thiên hạ, tìm con đường sống.

Cho nên nhi nữ bên người Mao Vượng rất nhiều nhưng hiện tại chỉ còn lại tiểu nữ nhi này, Mao Nha.

Trước kia ở điền trang, mọi người thường gọi nàng là tiểu Nha, trong trí nhớ của Trịnh Ngôn Khánh, hắn nhớ tiểu Nha khí chất hơn người, khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn rất được nhiều người ưa thích, mà hiện tại đã gầy khọm đi.

- Trịnh thiếu gia, cậu tỉnh lại rồi!

Tiểu Nha nhút nhát e lệ nói, vô ý thức lùi về phía sau, lại không ngờ phía sau là án thư, không thể lui được.

Nàng cúi đầu không dám nhìn Trịnh Ngôn Khánh.

Trịnh Ngôn Khánh lúc này mới nhớ tới, hôm qua Trịnh Thế An đã nói với hắn, muốn thu lưu người nhà Mao Vượng.

- Ngươi tới đây làm gì?

- Trịnh quản gia... không lão thái gia nói tiểu nữ tới đây quét dọn phòng sau này hầu hạ cậu đọc sách và nghỉ ngơi.

- Ừ!

Ngôn Khánh gật gật đầu.

Hắn sẽ không cự tuyệt, vì hắn biết rõ, nếu như hắn không muốn nha đầu này hầu hạ thì sẽ làm hoảng loạn tâm tư người nhà Mao Vượng.

- Thứ này về sau ngươi chớ sắp xếp, th sắp xế những thứ ở phía dưới là được.

Trúc lâu có hai tầng, tầng trên là thư phòng của Ngôn Khánh và phòng ngủ, bên trong có không ít sách và bản thảo, còn có những đồ vật mà hắn không muốn người khác biết đến, dưới lầu là nơi nói chuyện phiếm, địa phương nói chuyện cũng rộng rãi.

- Bên ngoài phòng xá có xây tốt không, nhà các ngươi an trí thế nào?

- Lão thái gia nói để tiểu nữ ỏ dưới lầu, chỉ cần không quấy rầy thiếu gia đọc sách là được... Cha mẹ tiểu nữ trước hết cũng ở dưới lầu, sau khi nhà ở lập xong sẽ dời qua.

Ngôn Khánh ừ một tiếng, nhìn sắc trời bên ngoài thì thấy đã chuyển sang màu đen.

- Tiểu Nha, ngươi đi xuống trước đi.

- Về sau ta không kêu thì đừng đụng những đồ vật ở trên lầu, hiểu không?

- Dạ Hiểu.

Mao Nha đứng lên rời khỏi, đi hai bước cầm cái khăn lau rồi cúi đầu đi xuống.

Nhớ ngày đó tính tình của Mao Nha rất năng động.

Sau khi trải qua chuyện của Mao Tiểu Tám, nàng đã trở nên hơi sợ hãi rụt rè.

Ngôn Khánh ở trên thư án ngồi xuống, lấy thư của Lý Cơ ra, sau khi ngủ một giấc hắn cũng cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều, cảm xúc vắng vẻ cũng giảm bớt không ít. Dù sao thực chất bên trong hắn cũng không phải là một tiểu hài tử, có thể khống chế tâm tình của mìn. Ở trước thư án hắn nhìn bức thư của Lý Cơ sau đó thu lại rồi đặt ở trên bàn.

Lý Cơ đi rồi nhưng mà những lời hắn nói nhất định là có đạo lý.

Trước đây hắn không ngừng trộm thơ, danh khí đã có, hiện tại nên thu lại.

Ít nhất xem ra Trịnh Đại Sĩ cũng không có ý đồ đặc biệt nào nhắm vào tổ tôn hắn, nếu không thì đã không ưng thuận cách làm đổi tiền và tơ lụa của Trịnh Thế An, cho nên tạm thời không có nguy hiểm gì, đã không có nguy hiểm thì cẩn phải điều chỉnh một chút.

Kế tiếp hắn còn nhiều chuyện phải làm.

Đầu tiên là nhắm vào thị trường Lạc Dương, làm một đòn phản kích với những hàng nhái kia.

Chiến tranh giá cả?

Ngôn Khánh tuyệt đối không dùng cách này, hại người không lợi mình.

Đã không làm cách này thì cần phải có bước phát triển mới, trước kia hắn dùng thơ Vịnh Liễu mà chiếm được thị trường xem như là một kỳ binh, nhưng kỳ binh đã dùng rồi thì không thể xem là kỳ được nữa, cho nên không dùng kỳ binh thì cần có bước phát triển mới.

Công dụng của cái kéo có rất nhiều, không chỉ là cắt may.

Ngôn Khánh gãi gãi đầu một lúc, hắn cảm thấy hơi đau đầu.

Dù sao hắn cũng không phải xuất thân từ học kinh tế, ở phương diện này đúng là có phần yếu.

Bước phát triển mới cần phải sáng ý, Trịnh Ngôn Khánh nhất định phải căn cứ vào tình huống ở thời đại này, nghĩ ra một vật phẩm thích hợp.

- Trịnh thiếu gia, lão thái gia gọi ngài ăn cơm.

- À, ta biết rồi.

- Được rồi, việc này không cần phải gấp, cần phải suy nghĩ thật kỹ đã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi