SÔNG NGẦM TRƯỜNG MINH

Editor: Meng

Điều kiện vật chất trên vùng núi có phần khó khăn, Trần Miểu rõ ràng cảm nhận được rằng thời tiết trên núi lạnh giá hơn so với dưới đất liền rất nhiều.

Đạo diễn của bộ phim tiên hiệp cổ phong này là một người cực kỳ thích quay cảnh thật, ngọn núi này là ngoại cảnh mà ông ấy đã lựa chọn rất lâu mới quyết.

Đại IP* tiên hiệp cổ phong, tác giả nguyên tác đảm nhận luôn vai trò biên kịch, nam chính nhất phiên* là Diệp Hách diễn viên vừa đoạt giải cách đây không lâu, còn Lục Liễm Ninh thì nhận nhị phiên*.

Ban đầu Cố Thần cũng tranh thủ qua lại với đạo diễn hắn ta đã nhắm nhân vật nam chủ của bộ phim này cho Lục Liễm Ninh, nhưng vì Diệp Hách vừa mới cầm giải, kỹ thuật diễn cũng nhận được nhiều tán thưởng, đang nổi như mặt trời ban trưa. Còn Lục Liễm Ninh thì suốt ngày quậy phá Cố Thần đi dọn tin xấu cho cậu ta mệt bở hơi tai, hơn nữa suy đi tính lại, đạo diễn cũng cho rằng hình tượng của Diệp Hách càng hợp với vai nam chủ này hơn.

Lục Liễm Ninh bởi vì chuyện bị ép phiên này mà bực bội, nhưng lại không nỡ bỏ qua cơ hội này, nguyên tác đại IP vừa mới khai máy, đã có sẵn một lực lượng fan nguyên tác tạo thế, gần đây Diệp Hách lại hot như vậy, tự bản thân hắn đã mang lưu lượng, cuối cùng còn có dạo diễn Nhậm Tê tiếng tốt vang xa.

Cuối cùng Lục Liễm Ninh cũng không thể buông bỏ được bộ phim, cậu ta có thể cảm giác được rằng, ngay giây phút mình từ bỏ, thì sẽ có vô số người tranh nhau đến vỡ đầu để giành lấy cơ hội này.

Hơn nữa thật ra đất diễn của nhị phiên cũng không ít, gần như được xem là song nam chủ*.

*song nam chủ: Hai nam chính

Trần Miểu cầm smart phone mới, lướt xem những tin tức liên quan tới [Phù Ngọc].

Sáng sớm ở trong núi bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc xua không tan, bây giờ đã là cuối thu, Trần Miểu mặc một cái áo hoodie, đứng ở bên ngoài vẫn cảm thấy có hơi lạnh.

Hắn nhìn Lục Liễm Ninh ở phía xa xa đang mặc bạch y đi ra từ giữa rừng trúc đầy sương, khuôn mặt lãnh đạm , dung mạo nguyên bản của Lục Liễm Ninh đã rất đẹp rồi, chỉ cách xa có vài bước nhìn lại, thế nhưng đã khiến người ta cảm nhận được một loại khí chất lạnh lùng cao quý xa vời không thể nắm bắt, cho dù là Nhậm Tê rất thích bắt bẻ giờ phút này cũng không có cách nào tìm ra lỗi để chê.

Trong kịch bản Diệp Hách đóng vai một thiếu niên hồn nhiên ngây thơ, được ông trời ưu ái cho gia thế hơn người, cha mẹ yêu thương.

Mà không biết từ lúc nào, trên mặt cha mẹ bắt đầu xuất hiện u sầu, cho dù bọn họ đã cố hết sức che giấu trước mặt con trai nhỏ, nhưng vẫn bị nhận ra đôi chút.

Ban đầu hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng chuyện làm ăn trong nhà gặp trục trặc, cũng không để chuyện đó trong lòng, luôn cảm thấy nhà bọn họ có gia tài lớn như thể, cho dù làm ăn lỗ phải đầu tư tiền ra mà không có thu vào thì cũng còn lâu mới hết sạch tiền.

Cho đến khi cha mẹ của hắn bị sát hại liên tiếp trong một năm một cách ly kỳ, sau đó ngay cả huynh đệ tỷ muội của hắn cũng lần lượt gặp phải bất hạnh.

Tiểu công tử kim chi ngọc diệp không chỉ sống dưới nỗi phẫn hận to lớn mà còn luôn bất an lo sợ từng giờ từng khắc.

Trong một lần Tết Nguyên Tiêu, lẽ ra là thời khắc gia đình đoàn tựu vui vẻ, thì hắn đã không còn nhà.

Hắn rơi lệ, cầm lộ phí mà nô bộc theo hắn từ nhỏ tới lớn đưa cho, nhân lúc đông người, chạy khỏi thành.

Tiểu thiếu gia vừa mới va chạm xã hội trước giờ đều không màng thế sự, chỉ được mấy ngày, khoản lộ phí đã không còn một đồng.

Bụng đói đi tranh màn thầu với đám khất cái, kết quả không tranh lại vì không khoẻ mạnh bằng người ta, đã vậy còn bị đánh hội đồng vì chiếm địa bàn của bọn họ.

Tiểu thiếu gia nghẹn ngào lên núi ăn vỏ cây, khi đã đói đến mức sắp ngã xuống trong rừng trúc thì hắn gặp phải một công tử cả thân bạch y cao quý, tư thái mờ ảo kia, trong một khoảnh khắc làm hắn lầm tưởng bản thân gặp phải thần tiên.

Hắn liều mạng bắt lấy một mảnh vạt áo phất qua trước mặt mình, trắng muốt không nhiễm bụi trần, hắn duỗi tay túm chặt, nước mắt nước mũi đầy mặt, nói hắn đã sắp chết rồi, cầu xin thần tiên cứu mạng.

Từ trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói lạnh lẽo, lộ ra ý không vui: "Ngươi làm quần áo sư phụ mới vừa giặt cho ta bị dơ rồi, buông tay ra."

Cảnh quay này chính là lần đầu gặp mặt của hai nhân vật.

Tiếp theo chính là quá trình tiểu thiếu gia la liếm ôm đùi, và môn đồ có tu vi thâm hậu của một cao nhân vừa từ trên núi xuống, hai người cùng nhau trải qua gian khổ thử thách, liên tiếp đánh quái thăng cấp, điều tra manh mối của vụ án khi xưa.

Trong phim Lục Liễm Ninh diễn một nhân vật thanh lãnh cao quý, luôn bày ra tư thái không cho người khác xen vào chuyện của mình.

Quay xong một cảnh phim, cậu ta ngay lập tức xụ mặt khó chịu, chê cái này ghét cái kia, cơm hộp đoàn phim phát, cậu ta chỉ dùng đũa gắp ăn thử một miếng nhỏ là phun ra.

Làm cho mấy nhân viên xung quanh cùng với Diệp Hách đang ngồi ăn cơm hộp bày ra khuôn mặt cứng đờ.

Nhưng dù sao mọi người cũng đều nghe qua chuyện vị Lục thiếu gia này kỹ thuật diễn không ra gì, nhưng tính tình khó ở thì cậu ta nhận số hai không ai dám nhận số một, luôn luôn thích chơi trội.

Trần Miểu ngồi bên cạnh cũng ra một thân mồ hôi, buổi tối Lục Liễm Ninh còn có cảnh quay, phải treo người lên dây thép, nếu bây giờ bỏ bữa thì thật sự không ổn.

Sau đó Trần Miểu vì thoả mãn cái thói ăn uống kén chọn của Lục Liễm Ninh, mà mỗi ngày phải chạy xuống chân núi mượn nhà bếp của mấy hộ nông dân làm đồ ăn cho Lục Liễm Ninh, nấu canh xương sườn bỏ vào cặp lồng giữ nhiệt lên núi đưa cho cậu ta.

Bữa ăn hằng ngày nào cũng phải làm vài món mặn, một món canh mang lên núi.

Những việc này đương nhiên sẽ khiến cho người khác nhìn không vừa mắt, trợ lý Diệp Hách đã đảo mắt vài lần, vẻ mặt bất mãn thầm thì gì đó cùng với Diệp Hách, sau khi nghe xong sắc mặt Diệp Hách hơi khó coi, phất tay ý bảo trợ lý không cần nói nữa, thiết nghĩ chắc cũng không phải lời tốt đẹp gì.

Chuyện Lục Liễm Ninh ở đoàn phim làm ra vẻ ta đây, thật ra đạo diễn cũng mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy.

Đối với Lục Liễm Ninh, Nhậm Tê chỉ cần cậu ta không kéo chân sau, làm chậm trễ tiến độ quay, kỹ thuật diễn không quá tệ là được.

Bản thân Lục Liễm Ninh không muốn tạo dựng quan hệ tốt đẹp cùng những người khác trong đoàn phim, đạo diễn chỉ hướng dẫn diễn xuất, đương nhiên sẽ không bỏ công đi chỉ đạo một người lớn như vậy cách giao thiệp tạo dựng quan hệ rồi.

Kỹ năng nấu nướng của Trần Miểu trong hoàn cảnh như vậy bị tôi luyện càng ngày càng tốt, Lục Liễm Ninh dùng cơm xong, trong tay bưng bát canh gà Trần Miểu nấu cho hắn húp từng ngụm.

Quay phim xong ở đỉnh núi này lại đổi sang đỉnh núi khác, quay từ lúc cuối thu đến lúc đổ tuyết đầu mùa, cả bộ phim cũng sắp hoàn thành.

**********

Chú thích: (Vì dài nên mình bưng xuống đây nhé, mình tìm hiểu dựa trên một số nguồn và một số hiểu biết trong quá trình đu idol của mình, không đảm bảo chính xác 100% nhé, mấy bạn nào rõ hơn thì hoan nghênh đóng góp ạ.)

*Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu. Theo cách hiểu của mình thì là tác phẩm mà tư bản mong đợi á mọi người.

*Nhất phiên, nhị phiên, n phiên: Bạn nào đu cbiz ắt hẳn đã từng nghe người ta nói về mấy vụ phiên vị này rồi. Hiểu đơn giản là thế này thông thường một bộ phim sẽ có một vài nhân vật chính, nhưng những thành tích mà phim đạt được sẽ không thể chia đều ra cho tất cả những diễn viên nằm trong tuyến nhân vật chính được, mà sẽ tính cho từng diễn viên theo phiên vị. Trong cbiz thì có một lời đồn không biết thực hư thế nào về cách tính thực tích, phim truyền hình chiếu mạng thì view sẽ tính hết cho phiên một, còn chiếu đài thì tuỳ trường hợp tuỳ thời gian chiếu mà chia cho cả hai đương nhiên là không đều nhé, còn phiên ba phiên bốn phiên n thì trừ khi diễn xuất cực đỉnh vượt mặt vai chính giật giải còn không thì chỉ được hưởng ké miếng nhiệt của phim thôi. Cho nên mấy bạn fan cbiz mới hay rủ nhau đi xé phiên á, mặc dù đa phần xé không thành công nhưng vẫn thích xé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi