SỰ BÁO THÙ CỦA CHÀNG RỂ CỰC PHẨM


“Con rể nhà họ Phương, Trương Trần.

Tôi với cậu ấy có duyên gặp nhau một lần, tuy cậu ấy còn trẻ nhưng tài năng của cậu ta khiến tôi mở rộng tầm mắt!”, Tiền Sinh Bình nghĩ đến chàng trai trẻ mình được gặp một lần khi bà cụ Phương xảy ra chuyện, bỗng cảm thán trong lòng.
Ông ấy sống ngần này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu gặp được người trẻ tuổi tài giỏi đến vậy.
“Trương Trần? Cậu con rể nhà họ Phương?”, Ngô Đại Sơn và Chu Viên Viên giật mình, sau đó cùng nhau quay người nhìn về phía Trương Trần đang ngồi im ở một góc.
“Chủ nhiệm Tiền, người ông nói tới không phải là cậu ta chứ?”, hai người cùng nhau chỉ vào Trương Trần đang ngồi nghịch móng tay, sau đó hỏi bằng giọng khó tin.
“Hử?”, Tiền Sinh Bình nhìn theo ánh mắt của hai người, hai mắt lập tức sáng lên, vội vã chạy về phía trước, nói kiểu oán trách: “Cậu nhóc Trương, cậu cũng được đấy nhỉ, đưa cả số điện thoại giả cho tôi!”
Trong lòng Trương Trần hơi dè bỉu, anh không có hứng thú với người già.

Lần trước quả thực bị ép đến đường cùng nên anh mới đưa số điện thoại của người ở cuối danh bạ cho ông ấy.
Có điều bị người ta tra hỏi thẳng mặt thế này, cho dù vài năm qua Trương Trần tôi luyện cho da mặt dày đến mấy thì cũng không tránh khỏi ngượng ngùng.
“Ha ha....!Trí nhớ của tôi không được tốt lắm!”
“Được rồi, không nói chuyện đấy nữa.

Cậu mau qua xem tình hình của cô gái kia đi!”
Tiền Sinh Bình không hề để tâm tới chuyện ấy, vội vã kéo cổ tay Trương Trần đi tới chỗ Tề Hiểu Thiến.
“...!Chủ nhiệm Tiền, không phải ông đang đùa đấy chứ?”, khóe miệng Ngô Đại Sơn co giật dữ dội một hồi: “Để hắn ta khám? Có khi vớ đại một người ăn mày trên đường cũng giỏi hơn hắn ta ấy!”

Chu Viên Viên cũng thầm đồng ý trong bụng.

Mặc dù câu nói này của Ngô Đại Sơn hơi quá đáng nhưng bọn họ đều bó tay chịu chết trước tình trạng của Tề Hiểu Thiến, kéo một tên trông cửa tới thì có thể làm được gì?
“Cậu cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, sao còn khinh thường người khác như vậy?”, Tiền Sinh Bình hừ nhạt một tiếng, có chút bực mình.
Ngô Đại Sơn còn định nói thêm gì đó, bỗng một ý hay lóe lên trong đầu gã, bây giờ, tình trạng của Tề Hiểu Thiến vô cùng nguy cấp, xử lý không tốt là mất mạng như chơi.

Nếu như để Trương Trần nhận ca này, chẳng phải gã có thể thoát thân được rồi sao?
Nghĩ đến đây, gã đột nhiên cười he he một tiếng rồi vội nói: “Chủ nhiệm Tiền nói đúng, vậy xin mời ‘chàng trai ở rể’ này khám bệnh!”
“Ngô Đại Sơn, chú cũng hùa theo vậy sao? Đây là trò trẻ con hả?”, Chu Viên Viên không hài lòng nói.
“Cô gái này sao mà bảo thủ thế nhỉ? Cô có cách sao? Không có cách thì đứng qua một bên để thằng nhóc Trương khám bệnh!”, Tiền Sinh Bình nói không chút khách sáo.
Trương Trần không quan tâm đến tranh chấp của đám người này, anh đang quan sát tình trạng của Tề Hiểu Thiến.
Bởi vì lúc trước Trương Trần chỉ mới giơ tay đã có thể khiến cả năm người anh Long không nhúc nhích nổi nên không ai trong bọn họ dám tiến tới ngăn cản.
Chu Viên Viên nóng lòng vô cùng, Tiền Sinh Bình được mọi người tôn kính ở bệnh viện thành phố, cô ta không dám nói gì nhưng Trương Trần thì khác.
“Trương Trần, nếu anh dám làm bừa, có tin là tôi sẽ gọi điện cho Thủy Y không? Cô ấy bảo anh đến đây làm gì, anh còn không biết sao? Hoàn thành tốt việc của mình là được rồi, không đến lượt anh thể hiện ở đây!”
“Vậy ý cô là vừa nãy tôi nên mặc kệ mấy người bị đánh chết, phải thế không?”, giọng nói của Trương Trần có hơi lạnh lùng.

Đứng trên lập trường của Chu Viên Viên, Trương Trần không có gì để đối đáp lại những gì cô ta nói ở vế trước nhưng hành động mách lẻo sau lưng người khác đúng là rất khó coi.
“Tôi, tôi....”, Chu Viên Viên cứng họng, Trương Trần chẳng chút khách sáo: “Nếu cô có cách thì cứ làm, không có thì ngậm miệng lại!”

“Nếu mấy người muốn cứu cô bé này thì dẹp bọn họ qua một bên”, Tiền Sinh Bình hơi phát hỏa.

Việc này không chỉ đơn giản là nghi ngờ Trương Trần mà nó cũng là nghi ngờ ông ấy.

Lời ông ấy nói không đáng tin cậy đến thế sao?
Anh Long và bố mình nhìn nhau một cái, lập tức cắn răng sai người buộc Chu Viên Viên và Ngô Đại Sơn đứng cách xa ba mét.
Anh ta cũng là người có mắt, biết được ai mới có tiếng nói nhất ở đây.

Và lại giờ cũng không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành nhắm mắt làm liều thôi.
Tiền Sinh Bình mặc kệ hai người Ngô Đại Sơn, vội vã nói: “Cậu nhóc Trương, tôi đã vô tình thấy được tình trạng bệnh của cô nhóc này, tình trạng của cô nhóc hết sức kỳ lạ, máy móc y tế không kiểm tra ra được vấn đề gì, thậm chí năng lượng bên trong hồng cầu của cô nhóc còn dồi dào hơn người bình thường, chuyện này thực sự rất kỳ quái!”
“Không có gì kỳ lạ!”, im lặng một lúc, trong lòng Trương Trần cũng vô cùng kinh ngạc.

Không ngờ rằng, anh lại gặp phải tình trạng này lần nữa.
Đây đúng là một may mắn nhưng Tề Hiểu Thiến lại không có số hưởng.
Theo điển tích người xưa ghi chép lại, thế giới có linh, ngoại trừ người thì còn một vài động vật linh tưởng, mà những động vật này không chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Khi động vật linh trưởng ngắm trúng một người, chúng sẽ cho một giọt máu của mình dung nhập vào cơ thể người được chọn.


Nếu như người này có thể chịu đựng được thì hiệu quả lớn nhất chính là miễn nhiễm mọi bệnh tật, còn ngược lại sẽ rơi vào tình trạng giống Tề Hiểu Thiến hiện giờ.
Giọt máu này dung nhập vào cơ thể con người sẽ được gọi là huyết trích tử!
Theo truyền thuyết, chỉ cần thu thập được đủ mười hai giọt huyết trích tử là có thể thay da đổi thịt, trở thành Tiên thiên linh thể.

Anh cũng rất rõ cái gì gọi là Tiên thiên linh thể.

Vì hiện nay, tính cả giọt mà mẹ ruột truyền cho, anh đã có chín giọt rồi.
“Ha ha!”, Trương Trần cười nhạt một tiếng.

Nếu như có một ngày anh tích đủ mười hai giọt huyết trích tử và trở về nhà họ Trương, thật không biết bọn họ sẽ có vẻ mặt như thế nào khi nhìn thấy đứa con bất tài mà bọn họ đã bỏ rơi.
“Aiz, cậu Trương, cậu ngây người ra làm gì, có cách cứu chữa không?”, Tiền Sinh Bình nhìn Trương Trần đang đứng ngẩn người hỏi.
“Hừ, có cái rắm ấy, có khi hắn đứng đó ra vẻ ta đây thôi!”, Ngô Đại Sơn khẽ hừ một tiếng, còn đâu cái bộ dạng sợ hãi núp sau mông Trương Trần như lúc trước.
Giọng nói của Tiền Sinh Bình kéo Trương Trần quay về thực tại, anh gật đầu nói: “Không có vấn đề gì!”
“Đưa cô ấy vào trong phòng, ngồi khoanh chân, nếu cô ấy không ngồi vững thì đỡ lấy”.
“Được!”, Tiền Sinh Bình gật đầu, ông ấy vô cùng tin tưởng Trương Trần.

Hôm đó, khi Trương trần thể hiện tay nghề ở nhà họ Phương đã khiến ông ấy được mở rộng tầm mắt.
Được sự giúp đỡ của nhóm Tề Đương Quốc, mọi người đã đưa được Tề Hiểu Thiến ngồi lên giường bệnh của Nhân Phong Đường.
“Anh ơi, bệnh của em còn chữa được không?”, Tề Hiểu Thiến ngồi trên giường một cách khó khăn, ánh mắt bừng lên tia sáng hy vọng nhìn Trương Trần
“Còn!”, câu trả lời của Trương Trần rất ngắn gọn, sau đó anh rút ra chín cây kim vàng.
“Để tôi khử trùng giúp cậu!”, Tiền Sinh Bình đứng một bên tình nguyện giúp một tay, đưa mấy chiếc kim đã khử trùng cho Trương Trần.

“Lấy ba lạng gừng, ba nhánh râu rồng, hai giọt vô căn thủy cộng với bạch chỉ để làm thuốc dẫn, đun thành bát thuốc, nhớ kỹ liều lượng phải vừa đủ!”, Trương Trần nói một mạch, Chu Viên Viên và những người khác nghe thấy vậy chỉ biết trợn tròn mắt.
Thằng cha này giả vờ hay thực sự biết về y học thế, nói như đúng rồi ý.
“Cố chịu một chút, lát nữa có thể sẽ hơi đau!”, Trương Trần nói xong nước thuốc cần dùng thì lập tức đưa cổ tay lên, phóng ra chín cây kim vàng.
Chiu!
Âm thanh kim châm đâm vào da thịt vang lên.
Chín cây kim xếp ngay ngắn phía đằng sau lưng Tề Hiểu Thiến.
“Cái này, cái này...”, người trong ngành vừa nhìn đã biết.

Trông thấy Trương Trần thể hiện ra tài nghệ, cho dù Tiền Sinh Bình đã biết Trương Trần không phải người đơn giản nhưng ông ấy vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc đến mức nói không thành lời.
Ông ấy làm trong ngành y hơn mười năm, làm nhiều lần thành quen, giỏi nhất là có thể châm đúng huyệt cho người bệnh với tốc độ nhanh, nhưng đây là lần đầu ông ấy chứng kiến kiểu chẳng thèm nhìn một cái mà phóng thẳng chín cây châm ra ngoài.
Nếu là người khác, có khi Tiền Sinh Bình đã cầm gạch lên đập cho một trận rồi, nhưng chín cây kim của Trương Trần đều châm trúng vào chín huyệt lớn ở sau lưng Tề Hiểu Thiến, chỉ cần là người trong ngành đều có thể nhìn ra được.
Chín huyệt đạo lớn này đã khoanh vùng phần giữa lưng Tề Hiểu Thiến.
“Ư....”, giây sau, Tề Hiểu Thiến khẽ rên lên đau đớn, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ xuống dưới cằm.
Mấy người Tề Đương Quốc nhìn thấy thế đều siết chặt tay, sau đó sốt ruột nhìn Trương Trần.
“Đây là chuyện bình thường, đợi lát nữa sẽ hết!”, Trương Trần giải thích một câu.

Đúng vậy thật, vẻ mặt của Tề Hiểu Thiến đã nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Cậu nhìn gì mà nhìn, còn không mau lượn đi nấu thuốc, ở đây chỉ tổ vướng chân vướng tay!”, Tiền Sinh Bình vừa quay đầu đã trông thấy Ngô Đại Sơn, lập tức nổi nóng quát mắng, Tôn Đại Sơn bĩu môi khó chịu rồi đi ra đằng sau để nấu thuốc.
“Rút châm!”, đợi một lúc sau, Trương Trần lên tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi