SỰ LỰA CHỌN CỦA EM CHỈ CÓ THỂ LÀ TÔI


“Vậy sao ?” Diệp Châu Anh không quá quan tâm, lơ đãng đáp lại lời Từ Giai Ý.

Lại đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm nữa.

Đặt đi ly rượu xuống, bỗng trước mắt cô xuất hiện một đôi giày da màu đen.

Ngước mắt lên nhìn, thật là thiêng, vừa nhắc tới chú ấy thì chú ấy liền có mặt.
Diệp Châu Anh hơi sững người một chút.

Sở Bách Nhiên hôm nay mặc một chiếc quần tây đen, bên trên là áo sơ mi trắng đã mở bung hai cúc áo đầu tiên, lộ ra một ít vòm ng ực rộng lớn của anh.

Tay áo được anh xắn lên tới khuỷu tay, dọc từ bàn tay của anh kéo dài đến khuỷu tay nổi lên vài đường gân, cho thấy đây là một cánh tay được tập luyện cường độ cao.

Mái tóc đen được anh chải chuốt gọn gàng, trên gương mặt góc cạnh nam tính ấy đeo một chiếc kính gọng bạc, che đi đôi mắt xếch lạnh lùng của anh.

Sở Bách Nhiên đặt ly rượu trên tay anh xuống bàn, quay sang nhìn Diệp Châu Anh cùng Từ Giai Ý mỉm cười nói.
“Lại gặp nhau rồi, tôi có thể xin phép được ngồi cùng bàn với hai em không ?”
“Được chứ, anh mau ngồi xuống đi.” Từ Giai Ý ngay lập tức xích sang một bên, kéo Diệp Châu Anh nhích sang để nhường chỗ cho Sở Bách Nhiên ngồi.

Anh cười cười ngồi xuống cạnh Diệp Châu Anh.
“Châu Anh, có phải là chúng ta hơi có duyên rồi không ? Câu trùng hợp quá này không biết là lần thứ mấy tôi nói với em rồi nhỉ ?” Sở Bách Nhiên quay sang nhìn Diệp Châu Anh, ghé vào tai cô nói một câu.
Lần này thì thực sự không phải do Sở Bách Nhiên cố tình đi theo Diệp Châu Anh.

Mà là do vừa rồi anh mới gặp gỡ một đối tác làm ăn tại quán bar này.

Không chỉ quản lý công ty riêng của anh, hiện nay Sở Bách Nhiên còn đảm nhiệm luôn các chuỗi nhà hàng khách sạn lớn nhỏ của gia đình anh.

Không nói đâu xa, resort anh đang ở cũng nằm trong chuỗi nhà hàng khách sạn của gia đình anh.

Nghe tin anh đến ở, quản lý nhà hàng sẵn tiện dẫn tới một vị khách ngõ ý muốn thuê một khu tại resort của anh để mở một khu giải trí, hẹn gặp nhau tại quán bar này.


Vừa bàn chuyện xong, định đi về thì lại bắt gặp cô tại đây.

Quả thực đúng là trùng hợp.

Nhìn cô bây giờ, Sở Bách Nhiên lại được một phen nóng ruột.

Cái cô bé này, lại tiếp tục ăn mặc quyến rũ như vậy đến những nơi như thế này ư ? Thực là thử thách lòng kiên nhẫn của anh.
Diệp Châu Anh bị anh làm cho bất ngờ, lúc anh ghé vào tai cô nói chuyện, hơi thở vươn theo mùi rượu nhàn nhạt quấn quýt quanh cánh mũi cô.

Mùi gỗ thông quen thuộc nhàn nhạt hòa cùng mùi hương cơ thể nam tính của anh cũng theo cái kề sát đó bao bọc lấy cô.

Nhịp tim Diệp Châu Anh bỗng dưng tăng nhanh.

Cô ngượng ngùng né tránh hành động có phần hơi thân mật vừa rồi của anh.

Quay sang hơi mỉm cười đáp lời.
“Chú Bách Nhiên, chú cũng tới đây sao? À, buổi trưa vẫn chưa kịp giới thiệu chú.

Chú Bách Nhiên, đây là Từ Giai Ý bạn thân của tôi.

Ý Ý, đây là Sở Bách Nhiên, là hàng xóm của tớ.” Từ Giai Ý nhìn nhìn hai người, mỉm cười giơ tay ra với Sở Bách Nhiên.
“Hì hì, chào anh nhé.

Rất vui được gặp anh.” Sở Bách Nhiên cũng đưa tay ra bắt tay cùng Từ Giai Ý.
“Rất vui được gặp cô, cô Từ.”
“Thiệt là kì thị nha, gọi Tiểu Anh của tôi thì Châu Anh này Châu Anh nọ, sang tôi thì lại là cô Từ.

Nè nè, có phải là anh có ý với Tiểu Anh nhà tôi không đó ? Anh đã có bạn gái chưa hả ?” Diệp Châu Anh vừa nghe Từ Giai Ý lên tiếng liền hoảng hốt bịt miệng cô lại.

Trời ạ, sao cậu ấy có thể thẳng thừng hỏi Sở Bách Nhiên như vậy chứ.

Thật là xấu hổ mà.

Diệp Châu Anh cười gượng quay sang nhìn Sở Bách Nhiên.
“Chú, chú đừng nghe cậu ấy nói bậy.

Cậu ấy say rồi đấy.”
“Ưm ..

ưm.

Tiểu Anh, thả tớ ra...ưm..Tớ còn chưa uống hết nửa ly rượu nữa, say cái gì chứ.”
Sở Bách Nhiên bật cười nhìn cô, anh thoải mái dựa lưng vào thành ghế, chân chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối.
“Cô Từ thật tinh mắt.

Tôi thực sự là có ý với Châu Anh.

Bị cô Từ phát hiện mất rồi.” Nói rồi Sở Bách Nhiên quay sang nhìn sâu vào mắt Diệp Châu Anh, muốn xem phản ứng của cô.

Nở một nụ cười quyến rũ.

Giọng nói của anh lại tăng thêm vài phần ẩn ý.

“Tôi còn chưa có bạn gái.

Vẫn còn đang trong quá trình theo đuổi bạn gái đây.” Diệp Châu Anh trợn to mắt nhìn Sở Bách Nhiên, hai má cô đột nhiên nóng nên.

Cô ngượng ngùng cầm ly rượu lên uống, giả vờ không nghe thấy câu nói ám muội của anh.

Từ Giai Ý thấy mình chọc ra được kết quả rồi, liền cười hì hì đứng dậy chuồn mất, bảo muốn đi nhảy.

Lại rất có nghĩa khí tiếp tục quẳng Diệp Châu Anh cho Sở Bách Nhiên.
Diệp Châu Anh hoảng hốt tính nắm tay kéo Từ Giai Ý lại nhưng không kịp mất.

Cô quay sang nhìn Sở Bách Nhiên.

Lúc này anh ngồi xít lại gần cô thêm một chút.

Mùi gỗ thông ấy lại tiếp tục vươn vấn quay người Diệp Châu Anh.

Thấy cô ngồi có vẻ khép nép, Sở Bách Nhiên bật cười.

Anh đưa tay ra xoa xoa đầu cô.
“Cô nhóc, dọa em rồi sao ? Tôi thực sự muốn theo đuổi em, có được không ?” Giọng nói êm tai đầy từ tính của anh khẽ chui vào tai cô, lần này thì cô không thể tiếp tục giả vờ không nghe thấy nữa rồi.
“Chú, chú đừng đùa nữa.” Cô ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác.

Người đàn ông này đúng là yêu nghiệt.

Có lẽ do vừa uống rượu, cặp kính gọng bạc cũng không thể che đậy hết được sự ma mị trong đôi mắt xếch của anh.

Gương mặt yêu nghiệt, thân hình yêu nghiệt.

Đến giọng nói cũng yêu nghiệt.

Tuy không phải là người quá háo sắc, nhưng Diệp Châu Anh vẫn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp và khí chất của anh.

Một người đàn ông đẹp trai, cả người luôn toát ra hương vị của người trưởng thành, thân hình đẹp, giọng nói mê người cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt cô như vậy, anh còn cứu cô những hai lần.

Nói không rung động là nói dối.

Sở Bách Nhiên đột nhiên nghiêm mặt, đưa tay nắm nhẹ lấy cằm cô, xoay mặt cô nhìn về phía mình.

“Diệp Châu Anh, tôi không đùa với em.

Tôi thực sự thích em.” Diệp Châu Anh thực sự không chịu đựng nổi nữa.

Đỏ mặt gạt tay anh ra đứng dậy.

Hơi thở hơi gấp gáp, cô ấp úng nói.
“Chú ..

tôi ..tôi ra nhảy đây.

Chú ngồi đây uống tiếp nhé.” Nói rồi cô đứng phắt dậy, không quan tâm Sở Bách Nhiên có nghe thấy không.

Cô đi một mạch ra sàn nhảy.

Sở Bách Nhiên dõi mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô.

Anh cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, khóe mắt hơi híp lại.

Anh phải suy nghĩ cách mau đem cô về nhà thôi.

Để cho cô bé hư hỏng này ở bên ngoài, anh sợ thực sự anh sẽ đánh mất cô một lần nữa.
Diệp Châu Anh mơ màng ra sàn nhảy, cô muốn hòa mình vào thứ âm nhạc đinh tai nhức óc này để làm giảm bớt cảm giác hoảng hốt cùng ngượng ngùng đang dâng lên trong lòng.

Cô không ngờ là Sở Bách Nhiên lại thẳng thắn như vậy.

Nhưng cô lại không thực sự tin vào câu nói thích cô của anh.

Anh và cô chỉ vừa gặp nhau có vài ngày, thích là thích như thế nào được ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi