SỰ QUYẾN RŨ CHẾT NGƯỜI


Mỹ Thanh cũng phải giật người, nàng nhướn mắt chạy đến ôm chặt cánh tay anh vào lòng
"Cậu làm gì vậy..."
Biết là anh có lòng giúp, nhưng chuyện của cô không thể để anh liên lụy được, chưa kể cô ta đang mang thai
Anh Duy nhìn xuống cánh tay, nghe Mỹ Thanh nói vậy anh cũng không để ý tới, chỉ muốn trút giận thay cô, tiếp tục trừng mắt với bọn họ
Hữu Lăng trợn mắt nhìn anh phẩn nộ, liều mạng nhào tới, tay sớm chụm thành nắm đấm
"Sao mày dám đánh bồ tao hả thằng khốn!"
Anh Duy thấy vậy liền đạp một cái khiến hắn ngã nhào ra đất mà thoả mãn, cũng may chân anh đủ dài để phản công lại kịp
"Chẳng phải anh cũng đánh cô ấy sao tên khốn!"
Anh Duy trầm giọng, để che giấu đi sự tức giận, chỉ là không thể đứng nhìn Mỹ Thanh bị bọn họ ức hiếp
Bạch Khiết thấy vậy vội chạy đến ôm chặt Hữu Lăng vừa khóc
"Là cô ta vừa quyến rũ bạn trai tôi! Cậu không có mắt nhìn người sao hả?"
Mỹ Thanh không chịu được đành ngang ngược cãi lại
"Này! Nhân phẩm kém như hắn chỉ mới hợp với bà chị! Còn lâu tôi mới để ý tên cặn bã đó!"

Bạch Khiết nghĩ thầm trong lòng! Con nhỏ Mỹ Thanh có ý nói cô là đồ không bằng ai, là thứ rác rưởi, ngang cỡ với mấy đứa tiểu nhân sao?
"Mày muốn chết hả con nhỏ láo toét này?"
Mỹ Thanh sợ hãi nắm chặt tay Anh Duy làm nũng
"Hơ..

anh ơi! Cô ấy đòi giết em kìa...!phải làm sao đây..."
Anh Duy liền phối hợp ăn ý, giọng anh trầm lạnh "Để xem ai dám ra tay! Anh chiến với người đó trước!"
Bạch Khiết cứng họng, tức không thể làm gì được, hắn ta có máu điên, đành nói nhỏ với Hữu Lăng, đưa tay làm tín hiệu
"Thôi bỏ anh ơi! Mình rời khỏi đây trước đi, hôm khác lại tính sổ sau!"
Hữu Lăng hiểu ý cũng bò theo.

Cả hai vợ chồng hắn kéo nhau bỏ chạy như ma đuổi, trên đời còn có người vô liêm sỉ cỡ đó sao?
Chỉ còn lại mỗi cô và anh, bầu không khí trở nên vô cùng yên lặng, ngoài trời cũng một màu đen như mực

Không ngờ anh lại là người ga lăng và tinh tế như vậy! ai mà được anh để ý chắc kiếp trước cô ấy cứu cả thế giới quá!
Nhưng mà lúc nảy cô diễn thấy ghê quá thì phải! Không biết cậu ấy nghĩ gì...
Lúc nảy còn cùng anh thực hiện thử thách, bây giờ còn được anh giúp xử lý tên sở khanh đó...!Mỹ Thanh có hơi bối rối! cô nhìn anh nhỏ giọng
"Cảm ơn cậu!" Giọng cô dịu dàng, tính cách ngoan hơn hẳn
Theo lời Ý Hương nói, cô với anh đúng là ý trời đã định là có duyên, nhưng mà gặp nhau bằng cách này thì thôi bỏ đi...
Thấy Anh Duy cứ đứng nhìn cô không nói gì, dáng vẻ cực kì điềm tĩnh
"Cậu không sao chứ? Bị thương rồi kìa!" Giọng anh trầm ấm hỏi thăm, đầy nam tính
"Không sao...!vài ngày nữa nó tự khỏi thôi mà!"
Mỹ Thanh cố ý nói đại cho qua, nhưng để ý thấy mặt anh cũng có vết thương trong lúc đánh nhau, liền sốt ruột vội nói tiếp
"Lát nữa về cậu nhớ mua thuốc sứt mặt cho mau lành nha..., mắc công vì tôi mà người khác tưởng cậu là côn đồ, đi đánh lộn nữa...!Xin lỗi nhé..!"
Anh Duy cười khuẩy, đưa tay sờ lên đầu nàng tự nhiên nói, giọng điệu không hề ngại ngùng, như rất thân thiết
"Vậy à? Đang lo lắng cho tôi hả? Cũng gan quá ha! Không đấu lại người ta còn ráng khiêu khích, nếu không có tôi suất hiện thì cậu chết chắc, bị quay phim lại thì khổ!"
Lúc này Anh Duy đứng sát Mỹ Thanh! Cô chỉ mới đứng tới vai anh, cảm nhận được thân hình anh cao lớn và vững chắc rất nhiều, còn cô thì nhỏ nhắn khiến người khác muốn chở che
Cô lại nhìn anh cười quyến rũ "Không phải cậu cũng đến kịp lúc rồi à?"
Đột nhiên anh khom lưng khiến cô nhìn thấy da thịt bên trong vô cùng gợi cảm, cơ ngực rắn chắc, làn da trắng trẻo, cơ bụng đầy đặn gợn sóng, theo dáng người chữ a
Anh nhìn nàng nói nhỏ, giọng điệu mờ ám "Thì đến kịp lúc...Chỉ còn chúng ta ở đây! Nên tôi muốn hôn cậu!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi