TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

Ma Thần lắng nghe Lý Thuần Quân nói xong, sắc mặt liền chậm rãi ngưng lại, trở nên âm trầm, lạnh lẽo đến cực điểm.

"Tên này biết được tên thật của ta? Nhưng bằng cách nào?"

Tuy không rõ lí do vì sao, nhưng Ma Thần biết rõ là mình đã chậm rồi. Có thể nói, đối phương hiện tại đã trở nên khó đối phó hơn bao giờ hết, thậm chí có khi còn vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn!

Sơ suất rồi.

<

Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng Ma Thần giảo hoạt tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hắn muốn thăm dò thực lực của đối phương trước, sau đó mới tính đến chuyện tiếp theo.

"Bắt ta chịu tội sao? Ngươi lấy đâu ra cái tư cách đó? Nếu ta không nhìn lầm thì gia hoả nhà ngươi còn chưa phá nổi phàm thai đâu, thế thì ngươi lấy gì để bắt ta chịu tội đây?"

Lý Thuần Quân không trả lời, hắn chỉ hờ hững vung tay một cái, tức thì hàng loạt đạo thiên lôi liền điên cuồng bổ xuống chỗ Ma Thần,... Và quan trọng là, những lôi kiếp kia đều có khả năng giết tiên.

Ma Thần may mắn né tránh được, qua đó hắn cũng sơ bộ nhận biết những khả năng của đối phương: "Thì ra là chó săn của Thiên Đạo, xem ra là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi nhỉ?"

Ngoài mặt thì Ma Thần vẫn tỏ vẻ bình thản thong dong, nhưng thật ra trong lòng hắn thì lại đang không ngừng run lên. Vì hiện tại hắn đang trong trạng thái cực kì suy yếu, vậy nên... Nói không ngoa thì Thiên Đạo chính là đại khắc tinh của hắn!

Advertisement

Không thể đánh chính diện.

Lý Thuần Quân thủy chung vẫn không nói gì. Hắn nhận ra Ma Thần đang tính kế chạy trốn, và tất nhiên hắn cũng sẽ không để Ma Thần toại nguyện dễ dàng như vậy.

"Thiên Chiếu"

Dứt lời, thần luân hình mặt trời lơ lửng sau lưng Lý Thuần Quân bỗng nhiên toả sáng. Nó tựa như một vầng thái dương soi rọi nhân gian, đẩy lùi tất cả bóng tối cùng tà ác, chết chóc cùng điên cuồng. Kết quả là chỉ trong thoáng chốc, mảnh ma địa bị thần lực Ma Thần xâm nhiễm này đã được thần luân tịnh hoá.

"Ta biết ngươi muốn thôn phệ máu thịt cùng linh hồn của sinh linh để gia tốc quá trình khôi phục... Nhưng thật đáng tiếc, ngươi vẫn là chọn sai địa điểm"

Khẽ vươn tay lên cao, thanh thần kiếm gỉ sét của Thần Nông Đại Đế như có cảm ứng, lập tức hoá thành tia sáng lao thẳng về phía vòng tay của Lý Thuần Quân. Nó tuy đã tàn phế gần hết nhưng sẽ không bao giờ lãng quên sứ mệnh của mình: Giết chết Ma Thần.

"Kế thừa di nguyện của Thần Nông, cùng với thanh kiếm này, ta sẽ tự tay trảm sát ngươi, Chung Yên Ma Thần"

"Hừ, nằm mơ!"

Ma Thần không nói hai lời, lập tức sử dụng thần độn điên cuồng thoái lui. Hảo hán vốn dĩ không sợ thiệt trước mắt, huống chi là một kẻ quỷ kế đa đoan như hắn, tất nhiên sẽ không bao giờ sợ bị nhục nhã trong lúc nhất thời.

Ngắm nhìn Ma Thần chạy trốn với tốc độ không khác gì đang thuấn di không gian, Lý Thuần Quân vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào trên mặt. Hắn chẳng qua chỉ bóp tay lại một cái, không gian xung quanh chỗ này lập tức phát nổ.

Uỳnh~ uỳnh~

Từng tiếng nổ động trời nối tiếp nhau vang lên, chặn đứng toàn bộ đường lui của Ma Thần. Vì sau khi vụ nổ qua đi, từng vết nứt không gian đã bắt đầu xuất hiện chắn đường Ma Thần. Nguyên nhân là vì những vết nứt không gian đó không nối với không gian khác, mà lại nối với một mảnh hư vô tràn ngập phong bạo, không thể tùy ý nhảy vào.

Có thể khẳng định với trạng thái hiện tại của Ma Thần, bước vào trong đó chỉ có nước thập tử vô sinh.

Bị vụ nổ đánh bay, Ma Thần phải thật vất vả mới ổn định được thân thể gầy gộc, nhưng hắn ta cũng vì vậy mà bị thương không nhẹ, máu thịt be bét hết cả người.

Càng đáng sợ hơn là máu của hắn ta mang ma tính cực mạnh, chỉ vài giọt nhỏ xuống mặt đất thôi là mảnh đất này liền đã bị ô nhiễm, rất dễ dàng trở thành tử địa đối với những tu sĩ yếu kém.

"Ngươi không chạy thoát được đâu, Chung Yên Ma Thần" Lý Thuần Quân chậm rãi bước tới, nhãn thần lạnh như băng nói ra.

Lam Hồ Điệp hiện tại đã rất yếu rồi, thế nên hắn đang muốn kết thúc chuyện này nhanh nhất có thể.

Nằm gọn trong lồng ngực Lý Thuần Quân, Lam Hồ Điệp từ đầu đến giờ vẫn không hề chú ý đến Chung Yên Ma Thần - kẻ đã phá hoại đạo của nàng. Ngược lại, thứ nàng chú ý chỉ có Lý Thuần Quân, nhìn chằm chằm đến mức không thể rời mắt đi được.

Không còn âm u tử khí, không còn toan tính âm trầm, ánh mắt nàng lúc này chỉ có ánh sáng của Lý Thuần Quân. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn truy cầu thứ ánh sáng này, truy cầu một ai đó có thể cứu rỗi mình... Và rồi, nàng may mắn đã không chọn sai người.

Chỉ là...

Nó đã có phần muộn màng rồi... Nhỉ?

Lý Thuần Quân không dám chuyển dời lực chú ý khỏi người Chung Yên Ma Thần, bởi vì hắn biết một khi tên này đã bị dồn đến đường cùng, hắn ta sẽ trở thành một con quái vật thật sự.

Muốn đuổi cùng giết tận thì Lý Thuần Quân không thể tránh khỏi chuyện này.

"Ngươi thật sự là muốn không chết không thôi đúng không?" Ma Thần cười gằn lên đầy điên cuồng, ma khí cũng không ngừng bạo tẩu, nhuộm phiến thiên địa này thành một màu đen kịt: "Tốt! Vậy bổn toạ sẽ thành toàn cho ngươi!"

Lý Thuần Quân hơi biến sắc, lập tức lùi lại phía sau một chút. Nhờ có thần luân bảo hộ, hắn căn bản không sợ ma uy như sóng dữ mà Ma Thần tạo ra, nhưng mà... Lam Hồ Điệp thì lại không may mắn như vậy.

Thần luân không bảo hộ nàng, chỉ có hắn chủ động bảo hộ nàng mà thôi.

"Thả ta xuống đi"

"Không cần, như vậy ngươi sẽ bị giết càng nhanh" Lý Thuần Quân nói: "Ta đã hứa sẽ dẫn ngươi đi giết thần, tuyệt đối không nuốt lời"

Lam Hồ Điệp dở khóc dở cười: "Gu lãng mạng của ngươi cũng thật kì lạ. Người ta thường sẽ dẫn nhau đi ngắm cảnh, ngắm hoa, ngắm bình minh hoặc buổi hoàng hôn, còn ngươi thì..."

"Đừng nói thừa, chỉ cần mở to mắt nhìn cho kĩ là được"

Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn để Lam Hồ Điệp tự bám lên cổ mình để hai tay có thể được thảnh thơi. Dù sao thì... Cứ ôm nàng mãi cũng rất bất tiện.

Trước mặt hai người, hình thể của Ma Thần đang không ngừng biến đổi. Từ một nam tử da đỏ gầy xơ xác như bị nghiện thuốc phiện, hắn ta bây giờ đã biến đổi trở thành một cự thần già thiên cái địa, kích thước lớn hơn Lý Thuần Quân không biết bao nhiêu lần.

Grahhhhhhh!

Ma Thần gầm lên một tiếng chấn động sơn hà, sóng âm hủy diệt quét qua làm bao nhiêu quả núi xung quanh nơi này đều hoá thành cát bụi. Không những vậy, ma khí ngập trời mà Ma Thần toả ra còn đang không ngừng xâm nhiễm, cắm rễ vào vùng đất này, biến nó trở thành quốc độ thuộc về Ma Thần.

Đối diện với một kẻ thù có thể tùy ý phá núi lấp sông, Lý Thuần Quân vẫn như cũ không có bao nhiêu sợ hãi. Ngược lại, khi thấy Ma Thần đã dùng toàn lực, trong lòng hắn lại sinh ra một cảm giác yên tâm.

[Đừng quá tự tin]

Hệ thống đột nhiên đưa ra lời nhắc nhở, dường như nó đã phát giác ra Ma Thần đang có điểm gì đó dị thường.

Lý Thuần Quân thở dài, lần nữa mang ánh sáng của mình tịnh hoá mảnh thổ địa này. Ánh sáng thần thánh cùng ma uy ngập trời đối chọi nhau rất gay gắt, cơ hồ muốn phân nơi này ra làm hai thái cực. Một bên là bóng tối, ô uế và tà ác. Một bên là ánh sáng, bình minh và hi vọng.

Thấy Ma Thần đã trỗi dậy, thanh thần kiếm trong tay Lý Thuần Quân liền không ngừng run lên. Nó đang rất tức giận, nhưng giữa sự tức giận ấy lại đan xen thêm sự hưng phấn.

Nó tức giận vì nhìn thấy Ma Thần đã trở về, nhưng nó cũng hưng phấn vì nó biết trận chiến này chính là trận chiến kết thúc sứ mệnh dài vô tận của nó.

"Chó săn của Thiên Đạo! Mau chết đi cho bổn toạ!"

Ma Thần rống giận, một quyền khổng lồ đập xuống tựa như mặt trăng đang va chạm với địa cầu. Trước thứ áp lựa tựa như trời sập đó, Lý Thuần Quân nhanh chóng giơ tay lên đón đỡ, ý đồ chặn đứng thế tấn công của đối phương.

Nhưng, có vẻ như hệ thống đã đúng.

Ầm~

Ngay sau khi một quyền kia chạm vào tay, một cảm giác tê dại vì đau đớn đã lập tức xông thẳng lên đầu Lý Thuần Quân. Cánh tay của hắn đã bị Ma Thần đánh nát thành sương máu, nhưng nhờ có thiên địa trợ lực, hắn đã phục hồi lại ngay lập tức mà không gặp quá nhiều vấn đề.

"Quả nhiên hắn mạnh hơn rồi, không thể chủ quan được"

Đối với một người đã chết quá nhiều như Lý Thuần Quân thì mất một cánh tay cũng không phải vấn đề gì to lớn. Cái hắn lo là hắn không biết Ma Thần đang mạnh đến mức nào, cũng như còn có toan tính gì khác hay không.

"Vừa đánh vừa kiểm nghiệm đi"

Nghĩ như vậy, Lý Thuần Quân liền dùng ý chí nhổ cả một góc đại địa lên, nặn thành hình mũi giáo rồi phóng thẳng về phía Ma Thần. Đúng như dự đoán, Ma Thần chỉ dùng một chiêu là đã phá nát mũi giáo, nhưng đó hoàn toàn không phải mục đích của Lý Thuần Quân khi tung chiêu này.

Ngay sau khi bị phá nát, toàn bộ đất đá tàn dư đã không ngừng tản loạn ra không gian. Dưới tác động của Lý Thuần Quân, nó còn hình thành một màn sương mù cát bụi che lấp tầm mắt của Ma Thần, phục vụ cho những ý đồ tiếp theo của hắn.

Ma Thần nhận ra Lý Thuần Quân đang có ý đồ liền bắt đầu nâng cao cảnh giác, dùng thần thức kiểm tra kĩ càng không gian xung quanh mình. Nhưng quỷ dị là màn sương mù tưởng chừng như tầm thường này lại che đậy luôn cả khả năng cảm tri của hắn, để hắn hết sức bất ngờ.

Bất ngờ xong, Ma Thần lại cảm thấy có gì đó chẳng lành.

"Thảo Thế Bách Vạn Thần Lôi"

Mượn sự trợ lực của thiên địa, Lý Thuần Quân đã mở một đợt tấn công mang tính hủy diệt nhằm vào Chung Yên Ma Thần. Lôi vốn dĩ chính là thứ tương khắc vạn loại tà vật trên thế gian, và tất nhiên Ma Thần cũng không nằm khỏi loại này.

Đất trời như trở nên cuồng nộ, phong lôi thủy hoả thổ không ngừng rít rào, kiếp vân ào ạt hiện lên, tạo ra đủ loại lôi kiếp lơ lửng trên đỉnh đầu ma thần. Từ các loại lôi kiếp thông thường đến ban sơ như Hỗn Độn Thần Lôi, hết thảy đều được Thiên Đạo khổ tâm mang ra, tất cả chỉ vì muốn tru sát Chung Yên Ma Thần.

Ma Thần có chút động dung trước cảnh tượng tựa như diệt thế này, vội vàng thôi động thần lực hình thành một lớp khiên chắn bảo vệ bản thân trước cả bầu trời lôi phạt.

Không đợi Ma Thần làm xong chuyện, dưới sự hiệu lệnh đến từ Lý Thuần Quân, hàng triệu đạo thiên lôi đã đồng loạt bổ xuống khiến cho không gian như vặn vẹo, thời gian như chảy ngược. Lớp khiên chắn của Ma Thần mau chóng bị phá tan, để hắn nhận phải "tình yêu" nhiệt liệt, cháy bỏng, tê tái đến từ phía Thiên Đạo.

"Khục~"

Người đang thi pháp là Lý Thuần Quân cũng không nhẹ nhàng gì. Hắn đã phải một mình thao túng tất cả, cũng chịu phải phụ tải rất lớn nên đã bị trọng thương... Nhưng ít ra thì nếu so với Ma Thần, hắn vẫn còn nhẹ nhàng chán.

Thiên lôi điên cuồng đánh xuống khiến ma địa dưới chân Ma Thần từng chút một biến thành cát bụi. Mà bản thân Ma Thần có khi còn thê thảm hơn: trên người đều là vết cháy xém cùng thịt nhão, máu chảy quá nửa thân người, đầu tóc bù xù, hốc mắt khô khốc, thái độ cũng có phần yếu đuối hơn, không còn càn rỡ ngông nghênh như lúc nãy.

"Quả nhiên, chút trò vặt này không giết chết được ngươi" Lý Thuần Quân không ngoài ý muốn nói khẽ.

Ma Thần vững chãi đứng dậy, điên cuồng cười to khiến không gian đều rung động: "Ngươi thực sự cho rằng chỉ bấy nhiêu đó liền giết được bổn toạ rồi? Ngây thơ!"

Đối diện, trên gương mặt vô cảm của Lý Thuần Quân đột nhiên nở ra một nụ cười lạnh nhạt.

"Ma Thần tiền bối, ngươi cũng thực sự cho rằng đó đã là toàn bộ những gì ta đang có rồi sao? Nếu đúng thật là như vậy thì nguyên văn câu vừa nãy đành trả lại cho ngươi rồi"

Nói xong, Lý Thuần Quân liền xoa xoa nắm tay, ý cười càng lúc càng đậm hơn: "Bây giờ mới là đánh thật, hi vọng tiền bối sẽ giết được ta"

"Đừng quá ngông cuồng, tiểu bối!"

Màn dạo đầu đã kết thúc. Từ bây giờ, mảnh thiên địa này sẽ phải hứng chịu những vết thương còn khủng khiếp hơn đến từ phía hai người.

Không ai biết Ma Thần cùng Lý Thuần Quân còn những lá bài tẩy nào chưa lật, chỉ có điều... Hi vọng là Lam Hồ Điệp sẽ chịu được đến khi trận khổ chiến này kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi