TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

Màn sáng qua đi, Lam Hồ Điệp từ trên mặt đất ngồi bật dậy, tựa như phát điên lao thẳng vào hiện trường. Nàng lúc này đã không quan tâm trong đó đã xảy ra chuyện gì nữa, mong muốn duy nhất của nàng bây giờ chỉ đơn giản là được nhìn thấy Lý Thuần Quân, chỉ như vậy thôi.

"Lý Thuần Quân, ngươi đang ở đâu!?"

Lam Hồ Điệp dùng sức cất tiếng kêu gọi, nhưng mãi vẫn chẳng thấy hồi âm. Lần đầu tiên sau từng ấy năm nàng đã bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, cũng như bất lực.

Đợi sau khi cát bụi hoàn toàn lắng xuống, một lão nhân ốm yếu với thân hình tựa như khúc củi mục chậm rãi hiện ra trong mắt Lam Hồ Điệp. Hình thể khổng lồ của Ma Thần đã hoàn toàn bị đòn kiếm kia triệt tiêu, chỉ còn lại người vung kiếm là Lý Thuần Quân với nhân dạng lão nhân già nua đang thẩn thờ ở đó, từ từ cảm nghiệm hương vị của cuối đời.

"Cái giá phải trả là tuổi thọ của ta sao..." Lý Thuần Quân ngẩng cao đầu nhìn trời, ánh mắt đục ngầu, trầm thấp thở dài một hơi: "Ngay cả bản nguyên cũng cạn luôn rồi... Giờ ta đã triệt để tàn phế"

<

Lam Hồ Điệp không nghe thấy những lời này, nàng mừng rỡ, vội vàng chạy tới ôm lấy Lý Thuần Quân. Nhưng cũng ngay lập tức, hắn đã đem hình thể uyển chuyển kia đẩy ra khỏi người mình: "Ta với ngươi không thân đến vậy, đường ai nấy đi đi"

Lam Hồ Điệp nhìn hắn, nhãn thần hiện lên đôi phần ảm đạm: "Xin lỗi..."

"Về chuyện gì?"

"Ta đã lừa ngươi, ta không chết"

"Ta đã biết từ lâu rồi, người như ngươi đâu có dễ chết vậy?" Lý Thuần Quân phất phất tay, ra vẻ ta đây đã biết từ trước.

Đạo của Lam Hồ Điệp bị phá là thật. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ trong lúc chiến đấu, hắn đã vô tình cảm nhận được rằng đạo của Lam Hồ Điệp đang chậm rãi phục hồi. Điều này không hề liên quan gì đến hắn, mà là do chính nàng đã lâm trận cảm ngộ, tự mình thu hoạch tân sinh.

Advertisement

Nhờ đó, thực lực của nàng đã lại tiến thêm một bước dài. Quan trọng là nàng không cần phải độ tiên kiếp mà vẫn có thể đột phá Tiên Cảnh, đây mới chính là mấu chốt.

Với Tử Vong Chi Đạo, tiên kiếp mà nàng phải đối mặt chắc chắn là cực kì tàn khốc. Nhưng nhờ việc tham gia giết thần cùng Lý Thuần Quân, nàng đã được Thiên Đạo ban thưởng bằng cách miễn trừ tiên kiếp.

"Nhưng còn ngươi thì sao?" Lam Hồ Điệp lo lắng hỏi.

Thấy Lý Thuần Quân trở thành cái dạng này, nàng dĩ nhiên là rất đau xót.

"Đã là người sắp chết rồi, trói gà còn không chặt, cũng chẳng còn gì trong tay nữa" Lý Thuần Quân khẽ than: "Cho nên ta mới không muốn đi chung với ngươi. Ngươi nhiều kẻ thù như vậy, cái mạng già này của ta không theo nổi đâu"

Quả thật, Lý Thuần Quân hiện tại đã rất già yếu. Râu tóc của hắn đều là một màu bạc trắng, da thịt tái lại, mục rữa, nhăn nheo bám sát vào cơ thể, không thấy mềm mại mà chỉ thấy thô ráp, trông tựa như một khúc củi mục biết đi vậy.

"Cái mạng này là do ngươi cứu, thế nên về sau ta liền là người của ngươi" Lam Hồ Điệp thành khẩn nói: "Hoặc ít nhất là... Hãy để ta được hầu hạ ngươi"

"Miễn đi, ta không cần"

Mộ Khuynh Tiên sẽ giết chết ta.

Nói xong, Lý Thuần Quân liền định ngự kiếm quay về nhà... Nhưng rồi hắn chợt nhận ra là linh hải của mình cũng đã sụp đổ, nguyên anh tiêu tán, không còn một chút tu vi nào trong người nữa. Có chăng chỉ còn lại số nguyên âm chi khí đang được Mộ Khuynh Tiên phong ấn mà thôi.

"..."

"Để ta đưa ngươi về" Lam Hồ Điệp tiến tới khoác vai hắn, hai mắt thoang thoáng rướm lệ: "Coi như ta cầu xin ngươi"

"Được rồi, tùy ngươi đi"

Lý Thuần Quân nhạy cảm nhận ra trong ánh mắt nàng đang mang theo một chút ẩn ý khác. Từ cuộc đối thoại ngắn với Ma Thần, hắn đã luôn lưu tâm một vấn đề, nhưng hắn nghĩ là mình không nên hỏi, mà hãy để nàng tự nói.

Không lâu sau đó, Lam Hồ Điệp đã thành công dẫn Lý Thuần Quân đến nơi trú ẩn thông qua sự chỉ dẫn của Mộ Khuynh Tiên.

Thật ra thì nói là nơi trú ẩn cũng không đúng, vì Mộ Khuynh Tiên đã tự tay nhổ hết cả khu trạch viện lẫn thiên địa kỳ cảnh của Lý Thuần Quân đi theo mình luôn rồi. Hắn không biết nàng bằng cách nào mà làm được, nhưng bất ngờ là hắn lại không cảm thấy kì lạ.

Mộ Khuynh Tiên bước ra cửa liền nhìn thấy Lý Thuần Quân, tròn xoe mắt một hồi lâu rồi vội chạy tới đỡ hắn vào nhà. Lam Hồ Điệp cũng đi theo, nhưng vì một vài lí do nên nàng không dám đứng cạnh Lý Thuần Quân nữa.

"Đừng trách nàng ta, đây là chuyện sớm muộn gì ta cũng phải đối mặt"

Đó là những lời Lý Thuần Quân thì thầm vào tai Mộ Khuynh Tiên trước khi bản thân kiệt sức mà lâm vào hôn mê.

"Ta biết, ngươi không cần phải giải thích thêm gì đâu" Mộ Khuynh Tiên thở dài, tay ngọc nhẹ nhàng sờ lên gò má nhăn nheo của đối phương: "Ta tạm thời sẽ không cho con gái biết về chuyện của ngươi... Đợi sau khi giải quyết xong rồi tính tiếp đi"

Khi nhận thấy Lý Thuần Quân đã không còn ý thức, nàng mới tiến ra ngoài cửa, dùng ánh mắt thù địch đến cực điểm mà nhìn Lam Hồ Điệp đang ngồi ở gần đó.

Lam Hồ Điệp cũng cảm nhận được ánh nhìn ngập tràn sát khí của đối phương, nhưng quái lạ là nàng lại không thấy sợ, ngược lại còn sinh ra một loại ý nghĩ muốn thách thức đối phương đến giết mình.

Mộ Khuynh Tiên vẫn đứng trơ ra đó nhìn Lam Hồ Điệp, dường như là nàng đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên giết Lam Hồ Điệp hay không. Nhưng khi suy nghĩ lại kĩ càng, nàng đã quyết định sẽ không giết.

Lam Hồ Điệp thấy đối phương thu liễm sát khí liền không khỏi kinh ngạc: "Ngươi thật sự không muốn giết ta sao?"

"Giết ngươi sẽ xảy ra một chuỗi vấn đề khó giải quyết, ta không rảnh" Mộ Khuynh Tiên lạnh lùng nói.

Ngồi xuống trước chiếc bàn quen thuộc, Mộ Khuynh Tiên lại mở miệng nói tiếp: "Từ ngay lần đầu gặp mặt, ta đã biết hắn tự có thiên mệnh của riêng mình, vậy nên, mệnh của hắn chắc chắn sẽ không ngắn"

"Tuy là hiện tại hắn đã sắp chết rồi, nhưng ta vẫn có thể khẳng định là hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy"

"Ngươi rốt cục là đang muốn nói gì?" Lam Hồ Điệp lên tiếng hoài nghi.

"Ta muốn nói, ngươi chính là nhân tố sẽ xoay chuyển đại kiếp lần này của hắn" Mộ Khuynh Tiên có chút bực mình nói: "Ta đã từng thề rằng mình sẽ tuyệt đối không xen vào vận mệnh của hắn, khiến cho mệnh số của hắn trở nên lung tung vô định. Ta muốn hắn thuận theo mệnh của mình, sau đó từ từ tự thoát ly khỏi vận mệnh. Đó mới chính là kết cục mà ta đang hướng tới"

"Ý ngươi là... Ta chính là bước ngoặc trong mệnh kiếp lần này của hắn?"

"Đúng vậy"

"Vậy nếu như ta không làm được, và hắn thật sự qua đời thì sao? Ngươi sẽ làm gì?" Lam Hồ Điệp tò mò hỏi.

"Ta sẽ giết ngươi, tiêu diệt đến tận bản nguyên của linh hồn, để ngươi không cách nào luân hồi" Mộ Khuynh Tiên cười lạnh: "Sau đó, ta lại tự mình tiến nhập cõi luân hồi, độc chiếm hắn ngay sau khi hắn chuyển thế"

"Nghĩ lại thì việc hắn chết có khi lại hay, vì như thế ta liền đỡ phải tính toán với tình địch, chỉ cần chuyên tâm đoạt lấy trái tim của hắn là xong chuyện rồi" Mộ Khuynh Tiên lại nói.

Lam Hồ Điệp trầm mặc.

"Bảo sao hắn lại sợ ngươi như vậy... Đầu óc ngươi quả thật không phải của người bình thường, mà là của một nữ nhân điên" Lam Hồ Điệp có chút giật mình bình phẩm.

"Quá khen"

Mộ Khuynh Tiên không chút nào quan tâm rốt cục là đối phương đang khen hay là đang chế giễu mình.

Đối diện, Lam Hồ Điệp nghiêm túc suy ngẫm một chút rồi ném cho Mộ Khuynh Tiên một khối thủy tinh cầu: "Đây là quà cảm ơn vì ngươi đã cho ta biết chuyện vừa rồi, hoàn toàn chân thành đấy nhé"

Mộ Khuynh Tiên: "?"

Ban đầu nàng cũng không mấy hứng thú với món quà này, nhưng sau khi nàng nhận ra đây là Lưu Ảnh Cầu, nàng mới bắt đầu cảm thấy hiếu kì.

Kích hoạt khối tinh cầu, Mộ Khuynh Tiên lập tức nhận ra người được quay lại chính là Lý Thuần Quân. Trong đó, từ quá trình biến thân, đối thoại đến tác chiến đều được ghi lại rất kĩ, hoàn toàn không sót một phô hình nào.

"Quả nhiên là trượng phu của ta, khí thế này thật mê người" Mộ Khuynh Tiên xem một chút rồi nhoẻn miệng cười hài lòng.

Lam Hồ Điệp chỉ ghé mắt xem một chút rồi đỏ mặt, vội vàng quay đi chỗ khác. Vừa nãy nàng đột nhiên nhớ lại khuôn mặt của Lý Thuần Quân khi đó, vào cái lúc mà hắn vừa biến thân xong...

"Như lời đã hứa, ta sẽ dẫn ngươi đi giết thần..."

Aaaaaaaa!

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thâm tâm Lam Hồ Điệp liền không nhịn nổi gào thét thành tiếng. Nàng bắt đầu hoài nghi không biết rốt cục là do tình yêu, hay là do nàng vốn dĩ là một nhan khống nữa.

Thú nhận là... Lúc đó hắn thật sự rất soái, soái đến mê người. Chỉ vẻn vẹn một câu đó thôi mà trái tim nàng đã suýt chút lọt ra ngoài, chết vì xấu hổ rồi đi.

Không xong rồi, in quá sâu, không vung đi được.

Lam Hồ Điệp đã không giấu nổi nụ cười mãn nguyện của mình.

Cũng may là nàng đủ lanh trí, kịp thời xoá bỏ hình ảnh ấy đi trước khi giao lại cho Mộ Khuynh Tiên, bằng không, với tính cách ghen tuông điên cuồng của nàng ta... Lam Hồ Điệp có thể chắc chắn mình cùng Lý Thuần Quân sẽ chết rất thảm.

Chính là cái kiểu chết đến không thể luân hồi đó đó.

"Được rồi, vì món quà này khiến ta rất hài lòng nên ta sẽ cho ngươi thêm một gợi ý"

Đối diện, Mộ Khuynh Tiên đột nhiên ho nhẹ một tiếng, triệt để cảnh tỉnh Lam Hồ Điệp ra khỏi cơn mê: "Gợi ý?"

"Đời này của hắn đã hết, thọ nguyên khô cạn, bản nguyên cũng không còn, nhiều nhất chỉ sống được tầm chục năm là về chầu ông bà rồi" Mộ Khuynh Tiên nói: "Vì thế, muốn cứu hắn thì chỉ có thể giúp hắn đạp ra tân sinh, tương tự như cách cái ngươi lâm trận cảm ngộ rồi tu bổ đạo của chính mình vậy"

"Ngươi biết hết tất cả?" Lam Hồ Điệp nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ Mộ Khuynh Tiên.

"Ta vẫn luôn âm thầm quan sát tất cả, và cũng âm thầm bố trí tất cả vì hắn. Ngươi không thể hiểu được tình yêu mà ta dành cho hắn là lớn đến đâu, càng không thể hiểu được ta đã vì hắn mà bỏ ra những cái gì" Mộ Khuynh Tiên nói.

Lam Hồ Điệp trầm mặc. Nàng không lên tiếng phản biện, thậm chí là không đáp lại. Thời gian nàng gặp Lý Thuần Quân không phải quá lâu, thế nên nàng không thể biết được Mộ Khuynh Tiên đã từng vì hắn mà làm ra bao nhiêu chuyện.

Chỉ là...

Có chút không cam lòng.

Lam Hồ Điệp là một nữ nhân cực kì quật cường cùng cứng đầu. Thậm chí nếu không vì cái tính đó thì Lam Hồ Điệp của bây giờ đã chẳng thể tồn tại.

Hoặc nói đơn giản hơn thì... Nàng vẫn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

"Lý Thuần Quân đành nhờ ngươi chăm sóc vậy" Lam Hồ Điệp ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Ta đã biết cách để cứu hắn rồi. Chỉ cần cho ta thời gian, ta hoàn toàn có thể giúp hắn cải tử hoàn sinh"

Dứt lời, thân thể Lam Hồ Điệp lập tức biến mất ngay tại chỗ. Nàng không muốn nói lời thừa với Mộ Khuynh Tiên, vì người đang không có thời gian ở đây chính là Lý Thuần Quân.

Nàng phải mau lên mới được.

Mộ Khuynh Tiên lặng nhìn đối phương dứt khoát rời đi, nội tâm sâu kín thở dài một hơi. Vừa rồi nàng đã ra sức công kích đối phương rồi, nhưng có vẻ như nàng ta vẫn không có ý định bỏ cuộc.

Nằm trong dự tính, không bất ngờ.

Uống cạn tách trà xong, Mộ Khuynh Tiên ngẩng đầu nhìn trời sao một lúc rồi khẽ lẩm bẩm: "Ngươi làm tốt lắm, trượng phu của ta... Tuy lần này ngươi đã thành công, nhưng theo góc độ nào đó mà nói thì ngươi đã thất bại"

"Thần... Thật sự không hề dễ giết chết như vậy, nhất là khi ở vị diện trung cấp như thế giới này"

Cảm khái một lát, Mộ Khuynh Tiên lại quay vào nhà tiến hành cải tạo lại cơ thể già nua của Lý Thuần Quân. Bởi vì nếu Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần mà thấy cảnh này thì phiền to. Cho nên, nàng phải sửa soạn lại cho hắn một chút nhằm đánh lừa hai cô con gái.

Nàng không muốn con gái phải lo lắng. Kể cả khi hai người đó vốn không phải con gái ruột của mình.

Có lẽ, đối với nàng, chỉ cần không phải do Lý Thuần Quân tư thông với nữ nhân khác thì mặc kệ là con cái từ chỗ nào chui ra, nàng đều có thể chấp nhận.

...

...

Ở nơi nào đó trên thế giới này...

"Khụ!"

"Mẹ nó, cái tên chó săn khốn kiếp đó dám hại ta phải bỏ hết một thân tu vi để tiến hành trùng sinh! Đợi ta phục hồi tu vi, xem ta lột da róc xương hắn như thế nào!"

Trong một cánh rừng hoang sơ nọ, ngay giữa trời đêm, một thanh âm thiếu niên non nớt nhưng tràn đầy oán độc chợt vang lên, lạnh lẽo đến mức để người ta lạnh cả sống lưng. Hai mắt hắn đỏ ngầu, sát khí bừng bừng, trông hệt như một con quái vật bước ra từ địa ngục vậy.

"Trước mắt thì cứ tìm về giáo phái của ta đi đã... Trong lúc bị phong ấn, ta có thả ra một chút thần lực mê hoặc sinh linh gần đó... Hẳn là với sự dẫn dắt của ta, giáo phái thuộc về ta đã trở nên rất lớn mạnh rồi đi"

Thiếu niên mắt đỏ lẩm bẩm, suy nghĩ một hồi lâu rồi ngồi dậy. Nhưng gần như ngay lập tức, một cơn đau xót bất ngờ truyền tới làm hắn không nhịn được trừng to mắt, lớn tiếng nguyền rủa: "Con mẹ nó, nguyên chủ làm sao bị đánh đến thảm thiết như vậy? Cả tứ chi đều gãy hết rồi, tu vi lại không có, thế thì đi cái rắm à!?"

"Hết cách rồi, tìm cách chữa trị cơ thể mới trước đi rồi hẵng nói"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi