TẠI SAO TA CÒN CHƯA TIẾN LÃNH CUNG? !

Trong Ngự Thư phòng đèn đuốc sáng trưng, tất cả thái giám cùng các cung nữ đều bị đuổi ra ngoài cửa, bên tai chỉ còn tiếng gió gào thét.

Trong phòng.

Thẩm Dập Luân vẫn không nhúc nhích nhìn Tô Hàng, nửa ngày mới chậm rãi mở miệng:

"Ngươi nói là sự thật?"

Tô Hàng nở nụ cười.

"Ta bây giờ còn có lý do gì để gạt ngươi?"

Thẩm Dập Luân ngậm miệng không nói. Tô Hàng cũng rõ lời nói của mình khiến hắn kích động cần thời gian ổn định lại.

"Đây là thư y để lại cho ngươi trước khi đi, vốn y không muốn viết, nhưng trước khi đi đột nhiên giao cho ta chuyển cho ngươi, còn ngươi có muốn xem hay không thì tùy."

Tô Hàng tiến lên đặt thư trước mặt Thẩm Dập Luân, Thẩm Dập Luân nhìn nó không nói lời nào.

"Lời ta đã nói xong rồi, nếu ngươi nghĩ kỹ có thể đến chỗ ta, ta ở chỗ đó, nếu ngươi không đến... ta cũng không biết nói gì nữa."

Tô Hàng rời di, Thẩm Dập Luân nhìn lá thư hồi lâu vẫn không kìm được lòng mình, cầm lên lật xem.

Ngày thứ hai, Thẩm Dập Luân ở trên triều đưa ra quyết định chọn thái tử dựa trên các hoàng thân trúng tuyển. Lời này vừa ban ra, cả triều đều xôn xao!

Có rất nhiều đại thần liều chết khuyên ngăn:

"Hoàng thượng, hành động lần này ngàn vạn lần không được! Hoàng thượng mới thượng vị không lâu, sao phải chân tuyển thái tử? Huống chi hoàng thượng phải lấy chính mình trưởng tử làm đầu, mới khiến triều đình không rung chuyển!"

Sau khi một người lên tiếng lần lượt có người khuyên can, nhưng Thẩm Dập Luân vẫn thờ ơ lạnh nhạt không nói lời nào, thẳng đến khii không ai phát biểu nữa hắn mới nói một câu:

"Nói xong rồi? Vậy bãi triều đi!"

Không cho mọi người thời gian phản ứng, thẳng bãi triều.

Đám đại thần:... Cái đậu gì thế này! Hoàng thượng người đi đây vậy?!

Thẩm Dập Luân không mảy may để ý nội tâm đám đại thần đang tan vỡ, thánh chỉ theo ý mà ban bố, thái tử theo đó mà chọn. Thế là ba ngày sau có một đám thiếu niên đứng trên đại điện, mỹ kỳ danh viết tham chính nghị chính.

Việc đã đến nước này đám đại thần cũng đều hiểu rõ quyết tâm của hoàng thượng, vừa nghĩ tới không cẩn thận có thể biến thành một bãi thịt sống, bọn họ cũng không dám có ý kiến gì nữa.

Thẩm Dập Luân đối với năm đứa trẻ này dốc lòng dạy bảo, chọn thái phó tốt nhất, thầy dạy cưỡi ngựa bắn cung tốt nhất, tận lực giúp bọn chúng bồi dưỡng thành người nối dõi đúng kiểu.

Nhưng dù sao cũng cần có thời gian.

...

A thị.

"Tiểu Nặc, có tin rồi!" Thôi Nam đẩu cửa phòng Hứa Nặc nói.

Hứa Nặc sau ngày tiểu cô cô đến thăm liền chuyển về nhà, đồng thời cảm thụ nhiệt tình đã lâu không gặp của mọi người trong nhà.

"Sao thế? Có thể trở về sao?"

"Tô Hàng nói cần chút thời gian, thoạt nhìn hắn chính là không buông xuống thế giới kia được, muốn bồi dưỡng một người thừa kế hợp cách."

"... Ừm, tôi biết hắn sẽ không đi như vậy." Hứa Nặc thấp giọng lẩm bẩm.

"Hả? Cậu nói cái gì cơ?"

"A, không có gì hết, đúng rồi, tôi lát nữa sẽ cùng anh đến phòng thí nghiệm nhé?"

"Cái gì! Có thể sao? Người nhà cậu không phải là..."

"Suỵt!" Hứa Nặc đè thấp thanh âm, mặc dù chỗ này cũng không có ai.

"Anh còn không biết sao? Tôi ở chỗ này sẽ bị bọn họ coi thật chặ, hơn nữa cũng cần xác định xem thí nghiệm có an toàn hay không."

"... Được rồi, cho cậu ra ngoài là được chứ gì, ai bảo tôi đây khéo hiểu lòng người cơ chứ, đúng không?" Thôi Nam cực kỳ tự luyến.

"Vâng vâng vâng, anh nói đều đúng!" Hứa Nặc miễn cưỡng không chịu nổi.

Thế là Hứa Nặc quang minh chính đại đi theo phía sau Thôi Nham, ông của y vốn định khuyên can, kết quả Hứa Nặc lấy lý do "Nếu như số liệu của thí nghiệm có một chút xíu sai lệch sẽ thất bại, lần này thất bại đại giới sẽ không chịu nổi, đế quốc cũng vậy, làm chủ yếu là nhân viên nghiên cứu, con chỉ cần tiến hành kiểm tra đo lường thôi!" khiến mọi người không còn lời nào để nói, đành phải ai oán đưa mắt nhìn Hứa Nặc rời đi,

Chờ Hứa Nặc đi nhờ xe Thôi Nam đến cao ốc làm thí nghiệm liền không chút khách khí bỏ rơi Thôi Nam. Bia đỡ cứ như vậy hết hạn sử dụng, Thôi Nam hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không dám phản kháng, dù sao y cũng nắm giữ một đống bí mật gia tộc! Nhìn lại mình một chút, aiz, thật sự là một cây rau, trồng trong cát vàng...

Hứa Nặc mặc kệ oán khí của Thôi Nam, trực tiếp đi đến phòng thí nghiệm tìn phụ tá Tiểu Vương của mình.

"A! Tiến sĩ ngài cuối cùng cũng trở về rồi!" Tiểu Vương là một thanh niên tầm hai lăm hai sáu, bình thường đối với Hứa Nặc rất kính trọng, ừm, não tàn có thâm niên trong nghề.

"Ừ." Hứa Nặc cũng không ôn chuyện mà nói thẳng vào trọng điểm: "Bên Tô Hàng có tin tức không?"

"Đã có!" Tiểu Vương báo cáo chi tiết. "Theo như ngài áy nói hai ba ngày là có thể trở về rồi!"

"Vậy là tốt rồi." Hứa Nặc thở dài một hơi, thấy thời gian trên hai thế giới không giống nhau, nếu bọn họ đến đây cần thích ứng rất lâu.

"Được rồi, cậu đi làm việc đi, có việc gì tôi sẽ gọi cậu."

"Vâng! Tiến sĩ!"

"Đúng rồi, số liệu lần này phải hết sức cẩn thận, không thể có nửa điểm sai sót!" Hứa Nặc hết sức nghiêm túc, Tiểu Vương cũng biết hậu quả nghiêm trọng vì vậy không dám lười biếng bất kỳ chút nào.

"Yên tâm đi tiến sĩ! Tôi sẽ không khiến ngài thất vọng đâu!"

"Tôi tin tưởng cậu."

Hứa Nặc cuối cùng còn thêm một nụ cười, thế là Tiểu Vương tỏ ra mình nhận được một vạn điểm bạo kịc từ Hứa Nặc.

"Trời ạ, tiến sĩ lại cười rồi, thật soái mà!"

Dẫu sao Hứa Nặc vẫn luôn vô cùng nghiêm khắc, bình thường cũng ít nói chỉ chúi đầu vào làm thí nghiệm, bởi vậy nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Hứa Nặc mọi người liền cảm thấy rất rất vinh hạnh!

Hứa Nặc ở trong phòng làm việc của mình âm thầm cầu nguyện.

"Thẩm Dập Luân ngươi phải trở về nhanh một chút nha!"

Lê quốc.

Trong Ngự Thư phòng.

"Ngươi đã chuẩn bị xong?"

"Đúng, chỉ cần chờ hoàng thượng ngài thôi."

"... Ba ngày sau."

Tô Hàng nghe rõ lời này, cũng rất kích động.

"Ta đi nói cho bọn họ biết, để bọn họ sớm chuẩn bị sẵn sàng."

"Ừ."

Tô Hàng rời đi, Thẩm Dập Luân một thân một mình ngồi lặng trong căn phòng trống rỗng. Mấy ngày nay hắn đã bồi dưỡng được một người đủ tư tách nối ngôi, những người còn lại cũng trở thành phụ tá đắc lực của thái tử, cũng là lúc rời đi...

Hứa Nặc, chúng ta còn có một khoản nợ chưa tính đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi