Sáng nay Hứa Nặc cảm thấy mình cực kỳ... đãng trí! Thật sự! Sáng sớm rửa mặt xong chưa đánh răng đã xuống lầu ăn điểm tâm, lúc cầm cốc sữa bò mới nhớ ra, a, ban nãy mình quên đánh răng...
Đánh răng xong ăn điểm tâm vừa muốn ra ngoài, kết quả lại bị dì(*) gọi lại:
(*)dì: ở đây là bác giúp việc nhé (a di)
"Thiếu gia, cậu vẫn chưa thay giày."
Hứa Nặc vừa cúi đầu nhìn, thì ra là chưa thay thật...
Ngồi trên xe suy nghĩ một chút, Hứa Nặc mở điện thoại ra liếc mắt thất hôm này là ngày vận thế(*).
(*)ngày vận thế: để nguyên bản gốc, có vẻ như là ngày đen đủi gì đó, không rõ mấy cái bói toán tầm phào này a.-.
"Cậu chòm sao song tử, hôm nay tốt nhất không nên ra ngoài! Nếu bất đắc dĩ phải đi ra ngoài, cũng ngàn vạn lần không mặc màu đen, nó sẽ mang đến cho cậu xui xẻo..."
Chòm sao song tử get√, đi ra ngoài get√, quần áo đen thêm giầy đen... get√...
Hứa Nặc:...
Hứa Nặc che mặt, đây là tiết tấu gặp phải chuyện không may sao?! Còn có thể đen hơn nữa không!
Lấy buổi sáng hôm nay để xem xét lại, Hứa Nặc một đường xốc lại tinh thần, sợ mình một chút sơ sẩy liền gặp phải đại nạn của thế kỷ!
Nhưng Hứa Nặc lại quên mất một câu tục ngữ: "Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi." Chuyện gì nên đến rồi sẽ đến, không phải bạn trốn tránh hay chú ý cẩn thận là có thể thoát.
Hứa Nặc thật cẩn thận cuối cùng bình an đến được phòng thí nghiệm của mình, không đợi y thở phào nhẹ nhõm, trợ lý Tiểu Vương liền như cơn gió chạy ào đến, miệng vô cùng khí thế hét lên:
"Tiến sĩ không ổn rồi! Tiến sĩ xảy ra chuyện lớn!"
Hứa Nặc âm thầm trong lòng "nhất bất tiểu tâm" giơ thập tự lên, ha ha, cậu mới không ổn! Cậu mới xảy ra chuyện lớn! Cậu quả thực chính là muốn gây sự!
Bên ngoài, Hứa Nặc lại mỉm cười:
"Tiểu Vương xảy ra chuyện gì thế? Đừng gấp từ từ nói."
Tiểu Vương thừa dịp vuốt vuốt lại tóc của mình.
"Tiến sĩ ngài không biết! Người kia tỉnh! Thật sự! Mới sáng sớm hôm nay vẫn không thấy dấu hiệu gì, bây giờ mới xem như chính thức tỉnh!"
"Bùm" một tiếng, Hứa Nặc cảm thấy trong đầu nổ đầy pháo hoa, năm màu rực rỡ, trước mắt trống rỗng, ý thức mơ hồ, cứ thế cho đến khi y phản ứng đã đứng trước cửa phòng người nọ.
Hứa Nặc nhìn cánh cửa trước mắt, rõ ràng chỉ là một cánh cửa ngăn cách nhưng đối với y lại như sống lớn không còn đường đi.
Nhưng mà cửa lại được người bên trong mở ra.
"Tiến sĩ sao lại đứng chỗ này mà không vào?" Đi ra chính là một tiểu hộ sĩ, bình thường cũng rất kính trọng Hứa Nặc.
"Tôi," Hứa Nặc cực lực khống chế thanh âm của mình, cố gắng để nó trở nên bình thường. "Để tôi xem tình hình của anh ấy một chút."
"A, vậy ngài có thể tiến vào, vừa nãy bác sĩ đã giúp ngài kia kiểm tra toàn thân, ngoại trừ bởi vì lâu ngày không vận động nên có chút suy yếu, ngoài ra không việc gì."
"Được, cám ơn."
"Đừng khách khí đừng khách khí! Vậy tiến sĩ tôi đi trước đây!"
"Ừ, đi đi."
Đưa mắt nhìn tiểu hộ sĩ rời đi, Hứa Nặc gom dũng khí thật lớn nắm chặt quả đấm cửa, chậm chạp mà đẩy ra cánh cửa phòng tựa như nặng cả ngàn cân, cảnh tượng bên trong từng chút lộ ra, người bên trong tựa hồ nghe thấy liền quay mặt ra, thế là ánh mắt hai người cứ như vậy giao nhau.
Hứa Nặc không biết tửu lâu bây giờ là tâm tình gì, y chỉ biết trái tìm mình bất an đập loạn, một lần lại một lần, liên hồi đập mạnh, trong lòng bàn tay rịn ra ít mồ hôi, muốn nói chuyện nhưng trong cổ họng lại cảm giác nghẹn ngào không phát ra tiếng, muốn tiến lên sờ lên mặt hắn thì hai chân cứng ngắc không có cảm giác.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Dập Luân phá vỡ im lặng giữa hai người.
"Cậu là ai?" Tiếng nói trầm thấp của người nọ kéo lại tâm thần của Hứa Nặc, thực sự kéo y một đường tiến vào địa ngục.
(Về hiện đại à đổi xưng hô nhé)
"Anh, không nhớ rõ tôi?!" Hứa Nặc run rẩy mãi mới hỏi xong câu kia.
Người trên giường nhíu mày, Hứa Nặc tin chắc đó là hành động của Thẩm Dập Luân khi mất kiên nhẫn, thế nhưng hắn vậy mà lại đối với tình cảm dành cho mình thiếu kiên nhẫn...
"Tôi phải nhớ kỹ cậu làm gì?" Vẫn là loại ngữ khí cuồng ngạo này, vẫn là loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống này, nhưng sao lại không nhớ rõ mình chứ...
Trên mặt Hứa Nặc không cách nào kìm nén mang theo một tia thương cảm, bất quá y rất nhanh thu vào, lại ngẩng đầu đổi thành thần tình lạnh nhạt như bình thường.
"Không, là trước kia chúng ta gặp một lần tại yến hội nào đó, xem ra anh đã sớm quên mất, vậy thì bỏ đi, loại người như tôi không đáng để vào mắt." Nói xong không đợi hắn đáp lại đã nói một câu thật nhanh: "Kỳ thật hôm nay tôi đến đây để xem anh có chỗ nào không thoải mái, nếu có chuyện gì thì chúng tôi đây không gánh nổi trách nhiệm. Nếu không có việc gì thì tôi tới cặp cấp trên hồi báo, tạm biệt."
Nói xong nhanh nhẹn đi ra ngoài, đóng cửa!
Thẩm Dập Luân trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả hành động của Hứa Nặc, không đợi hắn kịp phản ứng bóng dáng Hứa Nặc đã mất tăm.
Thẩm Dập Luân lầm bầm lầu bầu:
"Chẳng lẽ mình vừa rồi diễn quá thật? Không được, phải nhanh đưa vợ về thôi! Không thể để cho bất cứ kẻ nào có thừa cơ lợi dụng!"
(Rõ nhớ truyện này không ngược.-. Luân ca, anh đi tranh giải ảnh đế đi)
Đúng vậy, Thẩm Dập Luân cũng không mất trí nhớ, hắn chỉ là muốn trừng phạt Hứa Nặc một chút tội khi trước y nhẫn tâm vứt bỏ mình mà đi.
Lúc này Thẩm Dập Luân vẫn đang rối rắm nghĩ sao mình có thể □□ khôi phục hoàn toàn trí nhớ(*), Hứa Nặc đã dựa theo lời nói của Thẩm Dập Luân mà báo lên trên.
(*)trước đã nói Luân ca hình như cũng xuyên như Nặc nên khôi phục trí nhớ ở hiện đại
Thế là lúc Thẩm Dập Luân quyết định cùng lắm thì mặt dày tiếp cận, một đám người đột nhiên xông tới thuần thục đem hắn đóng gói... mang đi...
Thẩm Dập Luân phong trung lăng loạn nhìn Hứa Nặc thờ ơ lạnh nhạt, sâu trong lòng cảm thấy tình huống có gì đó sai sai, tuy rằng hắn biết rõ đây là lão đầu tử nhà mình phái người tới, nhưng mà! Có thể hay không ở trong tương lai, à không, là bây giờ ở trước mặt cháu dâu giữ lại chút mặt mũi cho hắn!
Hứa Nặc nhìn Thẩm Dập Luân cứ thế bị ông nội mang đi cũng không nói gì hết, vẫn như cũ chiếu theo quỹ tích sinh hoạt như trước kia, chỉ là cuộc sống của y có chút nhạt nhẽo.
Thẩm Dập Luân bị mang đi đã ba ngày, liền đặt một bó hoa hồng tặng Hứa Nặc, người gửi hàng: Thẩm Dập.
Thẩm Dập Luân bây giờ gọi là Thẩm Dập, lại nói hắn ở đế quốc này là người không người không biết không người không hiểu! Chủ tịch ban đầu của đế quốc chính là ông nội Thẩm Dập là ông nội đó, còn có sau khi đế quốc an ổn rồi liền chủ động đi giết giặc đóng giữ biên cảnh, rời xa chính quyền tranh đấu. Không thể không nói vị này rất khôn khéo, tuy rằng không hỏi chuyện quan trường nhưng vẫn nắm 80% quân lực toàn đế quốc, chỉ cái hạng này thôi đã khiến người không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cũng may gia tộc Thẩm Dập đối với chủ tịch đều trung thành và tận tâm, cũng vì đế quốc cống hiến không ít công sức, bởi vậy Thẩm gia tại đế quốc có được địa vị rất cao.
Mà Thẩm Dập chính là anh tài trong đám đồng lứa, tuổi còn trẻ đã lên làm tướng quân, còn thông minh hơn người, trên chiến trường bày mưu tính kế, anh dũng quyết đoán, binh lính dưới trướng hắn đều vô cùng kính nể. Bất quá trong một trận chiến bất hạnh bị thương nặng hôn mê bất tỉnh. Trong lúc đó Hứa Nặc đã đem linh hồn hắn tới một nơi khác điều trị tu dưỡng, đợi tới khi thời cơ chín muồi sẽ đem hắn về.
(Vâng, người bạn Nặc tìm chính là bạn Luân ạ:3)
Giờ hãy nói đến Hứa Nặc sau khi nhận rất khó hiểu, sao Thẩm Dập Luân lại tặng hoa cho mình đây? Dựa theo cách hắn nói không nhớ mình thì ngày hôm qua hẳn là lần đầu gặp mặt, chẳng lẽ hắn vừa gặp đã yêu mình? Thế nhưng vẫn không đúng, hôm qua rõ ràng phản ứng của hắn rất không kiên nhẫn mà? Không được, vừa nghĩ tới hôm qua Thẩm Dập Luân lãnh đạm với mình. Trong lòng Hứa Nặc liền một hồi chua xót.
Hứa Nặc mờ mịt rồi, Hứa Nặc, quyết định không nghĩ nữa. Đem hoa tiện tay đặt trên bàn tiếp tục làm việc của mình