TAM PHỤC

Đoàn Phi Phàm nửa nằm nửa ngồi trên sofa, không biết Giang Khoát đã ngồi đó bao lâu rồi.

Cậu vốn cảm thấy mình đã khá tỉnh táo, nhưng bây giờ cậu mới nhận ra sự tỉnh táo này vẫn chưa đạt tới mức độ có thể đối mặt với tình huống kiểu này.

Dù sao thì cũng là vừa tỉnh rượu dậy, trong chốc lát không cách nào hiểu nổi Giang Khoát ngồi đây vì lẽ gì, dù sao thì với cách Giang Khoát được nuôi dạy, lúc vào 107, chỉ cần cửa chưa mở là cậu ấy sẽ đều gõ cửa.

Vậy mà lúc này cậu ấy lại cứ vào thẳng trong phòng… Thôi được, chắc là do vừa rồi chính cậu chưa đóng cửa.

Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại lên xem, hơn 3h, cậu ngồi dậy, cúi đầu ngáp một cái không thể kìm nén được.

“Có nước không?” Cậu hỏi, “Tôi hơi khát.”

“Bên khu tiếp khách có, qua rót đi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm đứng dậy, đi ra khỏi phòng, một vệt đèn cảm ứng ở hành lang tự bật sáng.

Khu tiếp khách có chiếc máy lọc nước, cậu nghiên cứu một chút rồi lấy một ly nước ấm.

Cái ly được lấy từ khay trà nhỏ ngay bên cạnh, bốn chiếc ly thủy tinh màu sắc khác nhau, xem ra là Giang Khoát thường ngày vẫn dùng, Đoàn Phi Phàm đoán cái Giang Khoát dùng là cái hoa màu xanh lam vì để ngoài cùng, vậy nên cậu lấy cái hoa màu vàng ở trong cùng.

Uống được nửa ly, cậu lại rót đầy ly, chuẩn bị cầm về phòng.

Nhưng sau khi uống nước xong, người tỉnh ra khá nhiều, Đoàn Phi Phàm đứng đó cầm ly nước, đột nhiên hơi cảm thấy không dám quay về phòng.

Giang Khoát là người thẳng thắn, trong rất nhiều trường hợp, cậu ấy không phải là người sẽ giữ thể diện cho người khác, tuy lúc đối diện với nhóm người đã chơi quen, Giang Khoát tính khí cực tốt, nhưng Đoàn Phi Phàm biết, nếu như thực sự có chuyện gì khiến cậu ấy khó chịu, cậu ấy nhất định sẽ không nhịn.

Trên đường quay về phòng, Đoàn Phi Phàm điểm đi điểm lại trong đầu từng chi tiết trong buổi tối hôm nay.

Có thể là do cậu uống rượu, nhưng cũng đâu uống đủ lượng một ly để xỉu, vậy thì cậu có chỗ nào thiếu kiểm soát chừng mực chứ?

Lúc Đoàn Phi Phàm về đến phòng, Giang Khoát vẫn ngồi ở đó, như thể đã bị điểm huyệt.

Đoàn Phi Phàm bước tới, đặt cái ly lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh sofa.

Giang Khoát đưa mắt nhìn chiếc ly.

“Bốn cái ly kia,” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Có phải cậu cũng dùng không?”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

“Dùng cái nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Chính là cái này.” Giang Khoát nói.

“…Tôi tưởng cậu dùng cái màu lam chứ.” Đoàn Phi Phàm sửng sốt.

“Cái màu vàng này là đẹp nhất,” Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu, “Không sao, tôi không quá khó tính về mặt này.”

Đoàn Phi Phàm tủm tỉm cười, ngồi xuống ghế sofa.

Giang Khoát lại nhìn cậu, không nói gì nữa.

Bầu không khí kiểu này khiến Đoàn Phi Phàm có phần chịu không nổi, Giang Khoát vẫn ngồi bất động, thậm chí từ lúc cậu tỉnh giấc tới giờ, Giang Khoát không cười lấy một cái, trạng thái này của Giang Khoát giống như đang tiến hành một kiểu trừng phạt tâm lý gì đó với cậu, mà cũng giống như…

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Có phải cậu bị tê chân rồi không?”

Giang Khoát không nói gì, một lát sau mới cau mày, tặc lưỡi một tiếng: “Đúng rồi.”

Đoàn Phi Phàm tuy trong lòng vẫn đủ kiểu hoài nghi biết đâu đấy, nhưng giây phút này, cậu vẫn không nhịn được cười: “Cần giúp không?”

Giang Khoát nhíu mày do dự một chút: “Nhanh lên.”

Đoàn Phi Phàm không để Giang Khoát kịp phản ứng, lập tức đứng dậy túm lấy cổ cái chân đang vắt chữ ngũ của Giang Khoát, kéo thẳng ra rồi lắc lắc.

“Đệt.” Lúc Giang Khoát nghiến răng chửi thành tiếng, cơn tê dại dữ dội nhất cũng đã qua đi.

Đoàn Phi Phàm lại nhanh chóng đưa tay xoa tới xoa lui trên bắp chân Giang Khoát: “Đỡ chưa?”

“Đệt…” Giang Khoát ngửa mặt hít một hơi, “Đỡ rồi.”

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn quét từ xương quai xanh của Giang Khoát lên trên, cậu nhanh chóng buông tay, ngồi trở lại ghế sofa.

Giang Khoát ngồi đó cử động hai chân một lúc, rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Đoàn Phi Phàm rất muốn hỏi cậu ấy rốt cuộc là có chuyện gì, vì sao giữa đêm khuya lại chạy tới đây mà ngồi như vậy.

Nhưng cậu không dám hỏi, tuy bản thân việc cậu không đặt câu hỏi tại sao cũng là bất hợp lý, nhưng cậu vẫn không hỏi. 

“Cậu ngủ đi.” Giang Khoát nói.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

Rồi cũng mặc kệ có kỳ cục hay không, cậu cứ thế nằm luôn xuống sofa, nhắm mắt lại.

Nhưng Giang Khoát không ngồi tiếp ở đó nhìn cậu nữa, cậu ấy đứng dậy.

Rồi lại còn tiến một bước tới phía ghế sofa.

Đoàn Phi Phàm vẫn nhắm mắt, cậu ngấm ngầm vận khí, xiết chặt cơ bụng, đề phòng Giang Khoát đột nhiên giáng cho cậu một cú đấm vào bụng.

“Ngủ ngon.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm mở mắt, thấy Giang Khoát đang cúi xuống nhìn cậu, cậu cũng nói: “Ngủ ngon.”

Giang Khoát không nói thêm nữa, quay người bước đi.

Lúc ra khỏi phòng, cậu ấy tắt đèn rồi đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng cửa đóng cạch một tiếng, Đoàn Phi Phàm mới đột nhiên thả lỏng người, thở ra một hơi thật dài.

Vốn dĩ cậu vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng lúc này đã hoàn toàn không còn buồn ngủ chút nào.

Sau khi nằm đờ người trên sofa không biết bao lâu, Đoàn Phi Phàm lần tìm điện thoại, mở cái clip quý giá hỗ trợ giấc ngủ, đeo tai phone, nghe giọng thì thầm của chị trong clip, nhìn bàn tay làm đủ mọi động tác trên màn hình.

Cậu nghĩ tới bàn tay Giang Khoát lúc xào bài, cũng có hiệu quả giúp ngủ ngon giống như vậy.

*

Giang Khoát ngủ rất say, sáng sớm mẹ cậu ở ngoài gõ cửa phòng mấy lần, cuối cùng phải gọi điện cho cậu, cậu mới coi như là tỉnh giấc.

Rửa mặt đánh răng thay đồ xong, lúc xuống lầu thì thấy nhóm Hình mẫu đã dậy rồi, đang ăn sáng trong phòng ăn.

Mì bò.

Mùi thơm này cậu ngửi thấy vô cùng quen thuộc.

“Mì bò này ai nấu vậy?” Cậu hỏi.

“Dì Lưu á.” Đinh Triết nói.

“Không thể nào,” Giang Khoát quay đầu nhìn về phía nhà bếp, vừa đúng lúc dì Lưu bưng mì của cậu đi tới, cậu lại hỏi lần nữa, “Mì này dì nấu hả?”

“Nấu theo cách Phi Phàm dạy đó,” Dì Lưu cười nói, “Còn cho thêm một ít sốt tương, cậu ấy bảo cho nhiều quá thì không phải vị của mì bò nước trong, chỉ cho một chút là được…”

Giang Khoát rất ngạc nhiên, Đoàn Phi Phàm dậy lúc nào vậy ta, lại còn cùng dì Lưu trao đổi cả kỹ năng nấu mì nữa.

“Đoàn Phi Phàm đâu?” Giang Khoát ngồi xuống, gắp một gắp mì, nhận ra trong số mấy người ngồi ở bàn không có Đoàn Phi Phàm.

“Chơi bóng bàn với sếp Giang ở dưới lầu.” Đổng Côn nói, “Sếp Giang chơi bóng bàn giỏi thật, không ngờ luôn đó.”

“…Chơi bóng bàn?” Giang Khoát lại càng thêm ngạc nhiên.

“Vốn dĩ mấy người bọn tôi định chơi một ván,” Lưu Bàn hạ giọng bảo, “Kết quả là sếp Giang ghé lại chơi ké, đánh cho chúng tôi bò lê bò càng luôn, chỉ còn Đoàn Phi Phàm là gánh được, giờ vẫn đang…”

Sếp Giang trước giờ chưa từng được tiếp đãi bạn học của con trai ở nhà, tâm trạng xem ra còn vui hơn cả con trai ông nữa.

Giang Khoát không nói gì nữa, cúi đầu nhanh chóng ăn xong bát mì, rồi quăng đũa đi luôn tới phòng giải trí.

Vừa xuống cầu thang đã nghe tiếng sếp Giang: “Ván cuối cùng nhé.”

“Dạ được.” Đoàn Phi Phàm đáp.

Tiếp đó là tiếng bóng, nghe là thấy tốc độ khá nhanh.

Giang Khoát bước vào phòng giải trí, thấy sếp Giang đang đánh bóng tới mức trán đầy mồ hôi, và Đoàn Phi Phàm vừa vung tay ra một cú đập bóng khiến sếp Giang thậm chí không kịp vào tư thế để tiếp bóng.

Giang Khoát không lên tiếng, sếp Giang với Đoàn Phi Phàm cũng không nhận thấy cậu vào.

Sếp Giang thích bóng bàn, nhưng trong nhà không có ai chơi bóng với ông, cái bàn bóng này bình thường cũng rất ít dùng, nhìn chung khi ông muốn chơi thì lôi người ở công ty tới chơi.

Nhưng trình độ bóng bàn của sếp Giang rất cao, trong công ty cũng chẳng có mấy người có thể khiến ông chơi thỏa chí.

Lúc này, gặp phải Đoàn Phi Phàm có thể hạ đường bóng của ông ấy, sếp Giang rõ ràng là đang chơi rất nhập tâm, Giang Khoát không cắt ngang cuộc tỉ thí của hai người, im lặng đứng bên cạnh xem.

“Khu chợ bên chỗ cháu có người có thể cùng cháu luyện tới trình độ này sao?” Sếp Giang nhặt bóng, đánh qua cho Đoàn Phi Phàm, “Cháu chưa từng học chuyên nghiệp thật sao?”

“Bên cháu có mấy cậu lớn còn đánh giỏi hơn cháu nữa,” Đoàn Phi Phàm bắt bóng, khẽ đập bóng nảy nảy trên mặt bàn, “Bọn cháu làm sao mà đi học chuyên nghiệp môn này được, ở chợ có một cái bệ xi măng lộ thiên, bố cháu dùng ván ép làm cho cháu cái vợt, rồi cứ thế mà đánh thôi.”

“Thú vị đó,” Sếp Giang nhìn cậu, “Vậy là mấy đứa hồi nhỏ chơi vui hơn Giang Khoát đó, trẻ con đúng là cứ cho lớn lên tự do thoải mái mới là tốt.”

“Có lợi mà cũng có hại chứ ạ,” Đoàn Phi Phàm cười, “Bọn cháu toàn bị bỏ mặc thôi.”

Thể lực và kỹ thuật của Đoàn Phi Phàm đều tốt hơn sếp Giang, nhưng có thể thấy là cậu ấy cũng không nhường sếp Giang, đây có lẽ là điểm mà sếp Giang vui nhất. Ông ấy luôn không thích người khác nhường mình, trình độ không đủ, ông ấy vẫn có thể liều một trận, nhưng vì người khác nhường mà thắng thì ông ấy sẽ rất khó chịu. 

Hai người vừa đánh vừa nói chuyện, Đoàn Phi Phàm luôn dẫn trước, sau mấy cú bóng nhanh của hiệp cuối cùng, sếp Giang để lộ sơ hở, Đoàn Phi Phàm làm một cú đập bóng gọn gàng, giành một điểm cuối cùng.

“Quả này đẹp đấy!” Sếp Giang nói.

Giang Khoát lúc này mới bước vào trong.

“Dậy rồi hả?” Sếp Giang nhìn cậu, hỏi một câu.

“Ăn sáng xong luôn rồi ạ,” Giang Khoát nói, “Hai người ăn rồi hay chưa ăn đó?”

“Ăn rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Năm giờ hơn là tôi dậy rồi, vừa đúng lúc dì Lưu đang định làm bữa sáng.”

“Sau đó cậu liền dạy dì ấy nấu mì bò hả?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm cười, “Dì ấy hỏi tôi dùng sốt tương kia nấu mì thì làm thế nào. Ngon không?”

“Ngon,” Giang Khoát gật đầu, “Tôi vừa xuống là ngửi ra đây đúng là mùi vị của Ngưu Tam Đao.”

“Mấy đứa thu dọn chuẩn bị đi, sắp lên đường rồi, tới muộn là qua bên kia không kịp ăn cơm trưa đâu.” Sếp Giang vỗ vỗ vai Đoàn Phi Phàm, “Đợi lúc về, chúng ta lại làm mấy ván.”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm nói.

Sếp Giang cử động hai cánh tay, chạy lên lầu.

Sếp Giang lên được vài bậc cầu thang thì quay lại nhìn Đoàn Phi Phàm: “Cháu có cần tắm không?”

“Dạ có,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Tắm ào một cái ạ, tại hơi ra mồ hôi.”

“Cậu trâu bò đấy,” Giang Khoát nói, “Sếp Giang bao năm qua chưa gặp được người có thể khiến ông ấy đi nhặt bóng khắp sàn như vậy.”

“Vậy chỉ có thể nói mấy người bên cạnh ông ấy đều quá gà mờ đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đắc chí gớm?” Giang Khoát cười.

“Đắc chí cũng là bình thường mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

*

Lúc Đại Pháo gọi điện tới, cả bọn đều đã thu dọn xong, đang chuẩn bị về khách sạn lấy hành lý lên đường, Bôn Bôn đang bịn rịn chia tay với Đoàn Phi Phàm.

“Tao sắp tới khách sạn rồi,” Đại Pháo nói, “Khoảng hai chục phút nữa.”

“Mày tới thì đợi ở sảnh một lát,” Giang Khoát nói, “Bọn tao đi từ trang viên Đỉnh Giang qua.”

“Bọn họ tối qua ở nhà mày hả?” Đại Pháo ngạc nhiên hỏi.

“Ừ, chơi muộn quá nên không về khách sạn luôn,” Giang Khoát nói, “Trời lạnh mà.”

“Tao đệt,” Đại Pháo nói, “Ngài còn nhớ năm ngoái, lúc tuyết rơi, Chuột Tử đứng ngoài cổng Đỉnh Giang bảo vào trong đợi một lát, ngài đã cho người đuổi nó đi không?”

“Chuột Tử đâu có phải bạn học của tao.” Giang Khoát tặc lưỡi.

Trong những người mà bình thường cậu hay chơi, cũng chỉ có Đại Pháo là cậu đồng ý để cho vào nhà.

“Ngài trước đây cũng đâu có chơi với bạn học đâu.” Đại Pháo nói.

“Nói nhảm nhiều quá.” Giang Khoát nói.

“Được rồi,” Đại Pháo nói, “Không nói nhảm nữa, đợi mày ở sảnh.”

*

Hôm nay vẫn đi hai xe, Đinh Triết nhất quyết đòi đi khởi động xe trước cho ấm nên đã ra nhà xe trước nửa tiếng.

Lúc cả đám đến nhà xe, Đinh Triết đang giơ điện thoại selfie.

“Đồ đểu,” Đổng Côn nói, “Ngài mà lại làm ấm xe cơ đấy.”

“Ấm rồi mà!” Đinh Triết hét lên, “Mày sờ thử xem ấm không!”

“Đi thôi.” Giang Khoát nói.

Mọi người vẫn lên xe theo vị trí như trước, xe Giang Khoát chỉ có Đoàn Phi Phàm.

Trạng thái của Đoàn Phi Phàm xem ra vẫn ổn, không hổ là người ngày ngày thức đêm vẫn có thể dậy sớm rèn luyện thể lực.

Giang Khoát cho xe chạy ra khỏi gara, Đinh Triết lái theo sau.

Lúc xe đổi hướng, Giang Khoát đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu bên phải, Đoàn Phi Phàm cũng lập tức quay sang nhìn cậu.

Tôi đang nhìn gương chiếu hậu chứ không phải nhìn cậu nha.

Giang Khoát quay nhìn đằng trước.

*

Đường đến khách sạn không phải là đường giao thông chủ đạo, lại thêm giờ cao điểm buổi sáng đã qua nên mọi người cả đường đi đều rất thông thoáng, tới khách sạn còn chưa tới 40 phút.

Đại Pháo đã đang ngồi ở sảnh, mấy người liền lên phòng lấy hành lý.

Đoàn Phi Phàm xách chiếc vali nhỏ mà Giang Khoát cho cậu, lúc đi về phía thang máy, cậu đưa mắt nhìn Giang Khoát.

“Tôi đợi ở đây.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm gật đầu, cả đám đi vào thang máy.

Giang Khoát ngồi xuống bên cạnh Đại Pháo.

“Tao cũng phải đến nhà mày ở mới được.” Đại Pháo nói.

“Ai không cho mày ở đâu,” Giang Khoát nói, “Mày đến mà ở.”

“Mày đúng là… thay đổi nhiều thật,” Đại Pháo thấy hơi cảm khái, “Mấy người này đúng là hơi bị thú vị thật, ít nhất thì chơi vui hơn đám bọn mình bình thường vẫn chơi cùng, nhưng mà…”

Giang Khoát nhìn cậu ta.

“Nhưng mà…” Đại Pháo cau mày, tựa như đang tìm cách diễn đạt thích hợp, “Không nói rõ được, chỉ là cảm thấy người như thế này, bạn học của mày trước đây cũng đâu phải là không có.”

Câu này hoàn toàn đúng.

Nhưng người như Đoàn Phi Phàm thì thực sự không có.

“Dù sao thì trước đây tao cũng chưa từng cùng bạn học cùng lên lớp cùng tan học cùng ăn cơm thế này.” Giang Khoát nói.

“Cũng phải, một ngày ba bữa, lúc nào cũng thấy nhau,” Đại Pháo nói, “Tao vốn tưởng mày đi học rồi, kiểu gì cũng ngày ngày lôi tao ra ngoài ăn uống đủ thứ trên đời, kết quả là căng tin lại có sức hấp dẫn lớn như vậy.”

Giang Khoát bật cười, không nói gì.

*

Mấy người kia thu dọn đồ rất nhanh rồi kéo xuống.

“Xuất phát thôi.” Giang Khoát đứng dậy.

“Tao đi xe Đinh Triết để dẫn đường,” Đại Pháo nói, “Về huyện có một đoạn đường đang sửa phải đi vòng.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp, cầm chìa khóa xe đưa Đoàn Phi Phàm, “Cậu lái đi.”

“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.

“Tôi lái không quen xe của bố tôi.” Giang Khoát nói.

“Cậu là phải ngồi bệt xuống đất lái xe mới được đúng không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngồi xe cao quá là không quen.”

Giang Khoát không nhịn được bật cười, mãi không sao ngừng lại được.

“Tôi ngủ một chút,” Cười mãi cậu mới nói được một câu, “Tối qua gần 5h tôi mới ngủ.”

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu, như thể muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Theo thói quen từ lâu, Đại Pháo vẫn mang theo hai cái bộ đàm, mỗi xe một chiếc.

Chuyến đi này mất nhiều thời gian, thứ đồ chơi này khá là cần thiết.

Mấy người nhóm Đổng Côn vớ được là ghiền luôn, mọi người lên xe, Đoàn Phi Phàm vừa mới khởi động xe chạy ra chưa tới năm mét, máy bộ đàm đã kêu.

“Đoàn anh tuấn nghe rõ trả lời, Đoàn anh tuấn nghe rõ trả lời.” Trong máy bộ đàm vang lên giọng Lưu Bàn.

Giang Khoát cầm bộ đàm lên: “Đoàn anh tuấn đang lái xe rồi.”

“Giang nhiều tiền nghe rõ trả lời, Giang nhiều tiền nghe rõ trả lời.” Lần này là giọng Tôn Quý.

“Gì vậy trời!” Giang Khoát hét.

“Bọn tôi đã theo sau xe mấy cậu, bọn tôi đã theo sau xe mấy cậu,” Tôn Quý nói, “Xin hãy giữ liên lạc.”

“Biết rồi.” Giang Khoát ném cái bộ đàm xuống, “Đồ thần kinh.”

“Đáng ra nên mang thêm cái nữa, để bên xe đó hai cái, cho bọn họ tự hét chơi với nhau.” Đoàn Phi Phàm cười nói.

Theo hướng dẫn của định vị, toàn bộ hành trình này của họ mất khoảng ba giờ, trước tiên ra cao tốc, sau đó thêm một đoạn đường huyện là tới.

Giang Khoát ngả lưng ghế, vòng tay sau gáy làm gối mà nằm xuống.  

“Cậu ngủ đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ.” Giang Khoát đáp, “Giờ vẫn chưa ngủ được.”

“Có cần xem clip không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Blink blink ấy hả?” Giang Khoát hỏi.

“Đúng.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Khỏi cần,” Giang Khoát nói, “Tôi cũng không nhất thiết phải ngủ, cứ ngồi ngây ra thế này là được.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì nữa.

Giang Khoát mở nhạc.

Cao tốc rất thông thoáng, cả đường phóng như bay, Đoàn Phi Phàm lái xe rất êm, Giang Khoát nằm đó nghe tiếng xe ầm ì đơn điệu, chưa bao lâu sau đã ngủ rồi.

Hai tiếng sau, trước khi xuống khỏi đường cao tốc, cậu mới bị tiếng bộ đàm làm giật mình tỉnh giấc.

“Tiểu đội 1 nghe rõ trả lời, Tiểu đội 1 nghe rõ trả lời.” Đổng Côn hét.

“Đồ thần kinh,” Đoàn Phi Phàm vội cầm lấy bộ đàm, hạ giọng khẽ hỏi, “Làm gì thế hả?”

“Đưa tôi.” Giang Khoát chìa tay, “Cậu lái xe đi.”

“Bị đánh thức rồi hả?” Đoàn Phi Phàm đặt bộ đàm vào tay Giang Khoát.

“Ừ,” Giang Khoát dựng thẳng lưng ghế, “Cần đổi người lái không?”

“Không sao.” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu, “Để tôi lái, tôi thấy cậu vẫn chưa tỉnh ngủ.”

Giang Khoát trợn tròn mắt lên một cái: “Như này là tỉnh chưa.”

“Ầy,” Đoàn Phi Phàm cười, “Tôi tưởng cậu mắng tôi đó.”

“Sao lại mắng cậu chứ?” Giang Khoát hỏi.

Đoàn Phi Phàm nhìn đằng trước không nói gì, theo đường nhánh xuống khỏi đường cao tốc.

“Sắp tới rồi, sắp tới rồi.” Đổng Côn nói.

“Cậu nói một lần được rồi, hai cái xe này khoảng cách còn chưa tới một trăm mét,” Giang Khoát cầm lấy bộ đàm, “Cậu còn sợ tín hiệu bị nhiễu sao?”

“Nói hai lần nghe có không khí hơn, hai lần nghe có không khí hơn.” Đổng Côn vẫn kiên trì nói tiếp.

“Không có chuyện gì thì tôi không đáp nữa nhé.” Giang Khoát ném bộ đàm xuống, mở cái tủ lạnh nhỏ, “Cậu uống nước không?”

“Uống, tôi sắp chết khát rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Lúc ra khỏi trạm thu phí, Giang Khoát cầm chai nước mở nắp rồi đưa tới cho Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm cầm lấy chai nước, ngẩng đầu tu ừng ực, dốc cạn cả chai.

“Cậu khát thê thảm thế này rồi, sao không gọi tôi dậy lấy nước cho cậu chứ?” Giang Khoát nói.

“Tôi thấy cậu ngủ ngon quá,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lại còn ngáy nữa.”

“…Tôi ngáy sao?” Giang Khoát kinh ngạc.

“Ngáy nhỏ thôi,” Đoàn Phi Phàm bắt chước lại, “Như thế này này, rất khẽ thôi.”

“Vậy cũng đâu phải là rất khẽ,” Giang Khoát nói, “Cậu bắt chước đúng không đó?”

“Hay là lần sau lúc cậu ngủ, tôi ghi âm lại cho cậu một…” Đoàn Phi Phàm nói tới đây bỗng ngừng lại.

“Lần nào tôi ngủ cũng đều ngáy nho nhỏ như vậy à?” Giang Khoát càng kinh ngạc hơn.

“Cũng không phải, chỉ lần này thôi,” Đoàn Phi Phàm nói xong liền nghĩ lại, “Cậu cũng đâu ngủ trước mặt tôi được mấy lần đâu… Tôi…”

Xem ra là càng nói càng khó xử, Đoàn Phi Phàm cuối cùng dứt khoát ngậm miệng luôn.

*

Tòa khách sạn suối nước nóng này nằm trong thung lũng, môi trường xung quanh cực kỳ tốt, đường được sửa lại cũng rất rộng, xem ra sếp Giang đã đổ không ít tiền vào chỗ này.

Hôm nay khách khá đông, dọc đường có thể thấy xe ra xe vào liên tục.

Xe Đinh Triết đi đằng trước vừa chạy qua tấm biển chỉ đường của khách sạn, còn chưa nhìn thấy khách sạn nằm đâu thì một chiếc xe đang dừng bên đường liền bấm còi rồi chạy đi.

Giang Khoát nói vào bộ đàm: “Đi theo xe đó, là xe của khách sạn đấy.”

Xe của khách sạn đưa họ đi từ con đường núi bên hông cổng chính, tại cổng chính đã có hai ba chiếc xe đang đợi vào, tuy không phải cuối tuần nhưng xem ra nơi này làm ăn rất được.

Cổng phụ không có xe của khách du khách, chỉ có vài chiếc xe đang đậu ở bãi đậu xe mà họ chạy vào.

Đoàn Phi Phàm đậu xe xong, nhân viên khách sạn đã cho xe đẩy hành lý tới bên cạnh xe.

“Anh không cần đi cùng, thẻ phòng cứ đưa tôi,” Giang Khoát xuống xe, chào quản lý sảnh, “Lát nữa cho người đưa đồ ăn tới phòng cho chúng tôi là được.”

“Vâng,” Quản lý sảnh nhìn giờ, “Một rưỡi được chứ ạ?”

“Được.” Giang Khoát gật đầu.

*

Cả nhóm nhìn đông ngó tây từ cửa phụ đi vòng qua một đoạn hành lang dài mới vào tới sảnh, trong sảnh rất náo nhiệt, có khá đông người đang ngồi ở sofa, trẻ em chạy nhảy khắp nơi.

“Có phải lát nữa bọn mình đi ngâm nước nóng luôn không?” Đổng Côn hỏi.

“Đúng vậy,” Giang Khoát gật đầu, “Tới đây chẳng phải là để ngâm mình sao.”

“Ngâm trước rồi mới ăn hả?” Đinh Triết hỏi.

“Còn nửa giờ nữa mới mang đồ ăn lên,” Giang Khoát nói, “Vào khách sạn cứ đi ngâm mình trước đã.”

Phòng suite kiểu biệt thự nằm ở một góc của khu khách sạn, rất yên tĩnh, hồ lộ thiên nằm ở vườn sau, qua cửa sổ sát đất của phòng khách có thể thấy hơi nóng bốc lên nghi ngút.

“Sắp xếp phòng thế nào đây?” Đại Pháo hỏi.

“Ba phòng cho người lớn,” Giang Khoát nói, “Một phòng cho trẻ em.”

“Tao lấy phòng trẻ em.” Đại Pháo lập tức nói.

“Vậy xếp theo cách cũ đi,” Tôn Quý nói, “Khách sạn hôm qua chẳng phải cũng có ba phòng sao.”

“Nhanh nhanh nhanh…” Đổng Côn vừa chạy tới phòng ở tầng một vừa bắt đầu cởi đồ luôn, “Ngâm mình chút ngâm mình chút ngâm mình chút…”

Trong chớp mắt, cả đám chạy sạch.

Các phòng còn lại đều ở lầu hai, Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm lên lầu, đi tới căn phòng ở trong cùng chưa bị đám người kia chiếm mất.

Phòng này có tầm nhìn rất đẹp, một nửa phòng là kính, nhìn ra sân bên ngoài.

Trong lúc Đoàn Phi Phàm mở vali kiếm đồ bơi, Giang Khoát đã vào phòng tắm, chưa đầy hai phút sau đã khoác áo choàng tắm đi ra.

“Nhanh lên.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm nhìn lướt qua người Giang Khoát, rồi lập tức cầm quần bơi đi vào nhà tắm.

Lúc thay đồ, Đoàn Phi Phàm nghe thấy tiếng cửa, chắc hẳn Giang Khoát đã ra khỏi phòng, cậu lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng không biết vì lẽ gì mà lại như thế này.

Giống như đi ăn trộm vậy.

Đoàn Phi Phàm khoác áo choàng tắm, thở ra một hơi rồi vui vẻ mở cửa phòng tắm.

Bên ngoài cửa vậy mà hóa ra lại có người.

Giang Khoát đứng ngay ở cửa phòng tắm, đang cầm chai nước lên xem.

“Á!” Đoàn Phi Phàm giật bắn mình.

Giang Khoát cũng giật mình run cả tay, quay lại nhìn cậu: “Cậu hét cái quỷ gì vậy!”

[HẾT CHƯƠNG 53]

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi