TAM PHỤC

Hai người xuống lầu, lúc đi ra hành lang, Giang Khoát đột nhiên chạy tới mấy bước, nhảy lên một đống xác pháo được quét vun lại bên con đường phía ngoài, đạp đạp vào trong đó.

“Bị bệnh phải không?” Đoàn Phi Phàm mắng.

“Tôi vẫn luôn muốn làm thế này đấy,” Giang Khoát nói, “Với cả đống lá khô nữa, lúc nào tôi cũng muốn nhảy lên giẫm vào đó.”

“Đã chưa?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Cậu mà ở nhà tôi, chú tôi sẽ ném luôn cậu ra đất rồi chôn cậu ngay tại trận trong cái đống này luôn.”

Giang Khoát lại nhảy từ trong đống xác pháo ra, trên giày trên ống quần dính đầy vụn giấy màu đỏ, cậu giậm giậm chân: “Đống này bé quá.”

“Lên xe.” Đoàn Phi Phàm ném chìa khóa cho cậu.

“Đi đâu mua rượu giờ?” Giang Khoát giậm chân suốt dọc đường đi ra tới cái xe, xác pháo trên giày vẫn không giũ ra được hết, cuối cùng cậu đá mấy phát vào bánh xe, xác pháo mới bị rung mà rơi ra.

“Trên đường có một tiệm rượu thuốc lá còn mở cửa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Qua đó mua là được.”

Giang Khoát khởi động xe, cảm giác tựa như đã lâu lắm rồi không lái chiếc xe này của mình, xe đã đổ đầy bình, chắc là Đoàn Phi Phàm đã đổ đầy trước khi đi đón cậu.

Đạp chân ga một cái, nghe tiếng xe gầm lên, cậu cảm thấy một niềm vui sướng đã lâu mới trở lại.

Phía trước không có ngã ba, đây là con đường dẫn tới công viên của tiểu khu, Giang Khoát đạp ga thêm mấy cái.

“Con đường này cũng chỉ có hơn trăm mét thôi,” Đoàn Phi Phàm khá là hiểu cậu, “Có đủ để cậu đã cơn ghiền không đó?”

“Đủ,” Giang Khoát cười nhếch mép, “Năm chục mét cũng đủ.”

Đoàn Phi Phàm cười rồi thở dài.

Chiếc xe lao về phía trước, nhưng tốc độ không lớn như Đoàn Phi Phàm tưởng tượng, chiếc xe lao tới được vài chục mét, Giang Khoát liền đánh lái một vòng, chiếc xe xoay 180 độ tại chỗ, quay đầu.

Đầu Đoàn Phi Phàm đập vào cửa sổ.

Đoàn Phi Phàm ôm thái dương, đưa mắt nhìn Giang Khoát.

Giang Khoát nhìn cậu, trên mặt vốn là vẻ có lỗi và lo lắng, nhưng cuối cùng cậu ấy lại nhịn không nổi cười phá lên, nhưng trên miệng vẫn giữ nguyên cảm xúc ban đầu: “Thật xin lỗi cậu… đau không… ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi quên nhắc cậu…. Va mạnh lắm hả…”

“Cảm ơn đã quan tâm.” Đoàn Phi Phàm cũng không nhịn nổi, thấy buồn cười.

“Từ đầu tôi không buồn cười đâu,” Giang Khoát nằm bò trên vô lăng mà cười một lúc lâu rồi mới quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Nhưng mà giữa chừng tôi lại nghe thấy tiếng kêu.”

“Cốp!” Đoàn Phi Phàm nói, “Đúng không?”

Giang Khoát vốn đã ngưng cười, Đoàn Phi Phàm vừa bắt chước âm thanh này một cái, đột nhiên Giang Khoát lại không nhịn nổi, cười phá lên.

“Cười đi, cười đi,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cười xong lát nữa mang chai rượu kia của cậu đi luôn đi.”

“Này!” Giang Khoát hét lên một tiếng, “Sao cậu thất thường thế hả?”

“Ừ đấy.” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm.

“Để tôi xem,” Giang Khoát xoa xoa mặt, cuối cùng cũng ngừng được cười, cậu đưa tay nâng cằm Đoàn Phi Phàm lên, “Va mạnh không?”

Đoàn Phi Phàm xoay đầu lại, phía trên lông mày bên phải có một vệt đỏ.

“Đệt,” Giang Khoát cảm thấy mắt mình như trợn to lên mấy phần, “Đỏ rồi sao? Đau không?”

“Không đau,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lấy tay chà chà mấy cái thì cũng đỏ lên vậy thôi, hồi cậu kẹp cổ tôi vào cửa phòng còn mạnh hơn thế này nhiều, vậy mà cũng có sao đâu.”

“… Mấy chuyện kiểu này hóa ra cậu nhớ rõ thật đấy.” Giang Khoát nói, “Tôi đâu có cố ý chứ.”

“Đương nhiên là cậu không cố ý,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu mà cố ý thì bây giờ chúng ta đã đánh nhau bao nhiêu trận rồi.”

Giang Khoát dựa vào lưng ghế mà cười, rồi thở ra một hơi: “Mấy chuyện này đều là duyên phận đó, Đoàn đẹp trai.”

“Chứ còn gì nữa,” Đoàn Phi Phàm đưa tay tới, khẽ gảy nhẹ trên mặt Giang Khoát, “Lái xe đi, lát nữa Đoàn Lăng mà tới trước là chị ấy sẽ gọi điện chửi cho một trận đấy.”

“Đi.” Giang Khoát vỗ tay lái một cái.

*

Rượu trong cửa hàng rượu thuốc lá chẳng có loại nào Giang Khoát thấy được. Đoàn Phi Phàm chọn hai chai sang hơn một chút so với loại chú cậu thích.

“Chưa tới 500 tệ nữa,” Giang Khoát nhìn hai chai rượu, “Liệu có được không?”

“Có phải cậu ít khi đi tặng quà người khác đúng không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Tôi thì tặng quà cho ai chứ, chỉ thỉnh thoảng tặng chút gì đó cho mấy đứa bạn thôi.”

“Rượu này khá ngon đó, bình thường rượu chúng tôi uống cũng chỉ có 90 tệ thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừm,” Giang Khoát lại nhìn chỗ rượu, “Thím cậu cũng uống rượu hả?”

“Hai chú thím đều uống khá được, Đoàn Lăng cũng nặng đô lắm,” Đoàn Phi Phàm hắng giọng, “Trừ tôi.”

Giang Khoát lại phá lên cười, không hiểu vì lẽ gì mà chút cười còn chưa đã lúc Đoàn Phi Phàm đụng đầu vào cửa xe hồi nãy cũng lôi ra cười nốt, tới lúc ngồi vào trong xe rồi thì cuối cùng mới cười xong.

“Cười mệt đừ luôn.” Giang Khoát thở dài, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tiểu Đoàn.”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm cũng quay sang.

“Mau hôn chút đi,” Giang Khoát nói, “Năm phút nữa là không còn thế giới hai người nữa đâu.”

Đoàn Phi Phàm cười, ghé sát tới, dán môi lên môi Giang Khoát, tay Giang Khoát lập tức nhanh chóng lần sờ sang phía Đoàn Phi Phàm.

“Ngoan ngoãn chút đi,” Đoàn Phi Phàm túm tay Giang Khoát giữ lại, “Giữa đường giữa phố, ở đây người qua kẻ lại, mười người thì tám người là dân trong khu chợ chúng tôi đó.”

“Không phải là cậu đã không ổn rồi đó chứ?” Giang Khoát nhướng mày.

“Cậu đã nói thế thì,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, rồi đột nhiên đưa tay mở cửa xe, thò chân bước ra ngoài, hướng ra ngoài hét lên, “Làng nước tới đây phân xử giúp với…”

“Ấy đệt!” Giang Khoát xông tới kéo Đoàn Phi Phàm vào, “Tôi sai rồi tôi sai rồi… Tôi quên mất ngài đây mắc bệnh quảng giao thời kỳ cuối…”

“Tôi đang nói chuyện phải quấy mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Co cái chân vào cho tôi!” Giang Khoát hét.

“Được thôi.” Đoàn Phi Phàm thu chân vào, đóng cửa lại.

“Đi!” Giang Khoát cười hét lên một tiếng, tay xoa tới xoa lui thật mạnh trên đùi Đoàn Phi Phàm.

*

Khu chợ vẫn vắng lặng, hôm nay mới mồng 2, quá nửa số tiệm đều vẫn đang đóng cửa, chỉ có những người thuộc diện giống như chủ tiệm Ngưu Tam Đao, là dân địa phương, không cần phải về quê, cứ ở luôn trong chợ thì mới có thể mở cửa, nhưng hàng hóa cũng rất ít.

“Nếu như chợ bị dỡ bỏ,” Giang Khoát hỏi, “Gia đình chú cậu vẫn có nơi để sống chứ?”

“Nhà chú tôi có một căn nhà nhỏ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cho người trong chợ thuê, tới lúc đó lấy lại là được.”

“Vậy còn cậu?” Giang Khoát hỏi.

“Thì tôi ở trường đó.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Định ở mãi sao?” Giang Khoát nhìn cậu.

“Nhà chú tôi chắc chắc sẽ dành phòng cho tôi,” Đoàn Phi Phàm khẽ thở dài, “Nhưng tôi vẫn định tự mình nghĩ cách, căn nhà đó có hai phòng ngủ, vợ chồng chú một phòng, Đoàn Lăng một phòng, Đoàn Lăng hiện giờ tự dọn ra ngoài ở riêng rồi, nhưng phòng chị ấy cũng nên để đó, chẳng lẽ chị ấy không về nhà chơi sao?”

“Đúng vậy.” Giang Khoát gật đầu.

“Căn phòng nhỏ bên Ngưu Tam Đao mà tôi đang ở, trước đây cũng là phòng của Đoàn Lăng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đâu thể cứ giành mất phòng của chị ấy mãi được, với lại, nửa cuối năm nay là bố tôi ra rồi, cũng phải kiếm chỗ ở.”

“Căn hộ kia của Đại Pháo, nếu như tới lúc đó nó không thuê nữa,” Giang Khoát nói, “Bảo nó chuyển cho cậu.”

“Khu bên đó mới, giá thuê không rẻ đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Chắc cũng không đắt, Đại Pháo một mình còn thuê được thoải mái,” Giang Khoát nói, “Dương Khoa lúc phiêu bạt giang hồ cũng qua đó thuê đấy thôi.”

“Chúng ta có định nghĩa khác nhau về cái gọi là ‘không đắt’.” Đoàn Phi Phàm ôm lấy vai Giang Khoát, rồi thu tay lại.

“Lát nữa tôi thử hỏi nó xem rút cuộc là bao nhiêu.” Giang Khoát nói.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cười.

*

Vừa mới tới cửa Ngưu Tam Đao là đã thấy Đoàn Lăng đi ra, tay cầm điện thoại vừa định bấm số.

“Thấy chưa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Muộn một phút nữa thôi là phải nghe điện thoại ăn chửi rồi.”

“Hai đứa bò nhanh thật đấy nhỉ.” Đoàn Lăng quay lại nhìn thấy hai người, liền hét lên.

“Chị Lăng, năm mới vui vẻ.” Giang Khoát nói.

“Năm mới vui vẻ,” Đoàn Lăng cười, “Sao ăn Tết mà em lại gầy sọp đi thế kia?”

“Gầy đi sao?” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi gầy hả?”

“… Tôi không thấy gì khác cả.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Lâu lắm rồi chị không gặp thằng bé,” Đoàn Lăng nhìn lại Giang Khoát, “Đúng là gầy thật, nhưng đẹp trai thì vẫn không thay đổi.”

“Về rồi đấy à!” Thím từ bên trong hét lên.

“Về rồi ạ!” Đoàn Phi Phàm cũng hét.

“Về rồi thì vào đi chứ!” Chú cậu bước ra.

“Chú, năm mới vui vẻ,” Giang Khoát bước vào trong, “Thím, năm mới vui vẻ!”

“Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ,” Thím quay lại nhìn thấy hai chai rượu Giang Khoát đang xách trên tay, lập tức trừng mắt với Đoàn Phi Phàm, “Cháu bảo người ta mua phải không?”

“Đâu có.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đây vừa nhìn đã thấy là loại bố chị thích uống,” Đoàn Lăng bước vào theo cũng hét lên, “Chắc chắn là Đoàn Phi Phàm xúi dại thiếu gia rồi!”

“Cậu ấy thật sự không…” Câu này của Giang Khoát chỉ nói được một nửa.

Chú, thím, cộng thêm Đoàn Lăng, lại còn Đoàn Phi Phàm, mấy người cùng lên tiếng một lúc, Giang Khoát đột nhiên cảm thấy mình như trở lại trong túi áo của Đoàn Phi Phàm, lúc này đang thưởng thức chương trình ăn Tết được truyền hình trực tiếp của nhà cậu ấy.

“Sau này đừng có khách sáo vậy, biết chưa hả?” Chú Đoàn Phi Phàm bước tới vỗ vai Giang Khoát, “Mấy đứa đều là bạn học của Đoàn Phi Phàm, đều còn là trẻ con, tới thì cứ tới, tới là được rồi, những chuyện khác khỏi cần giữ kẽ, hiểu chưa?”

“Dạ hiểu rồi ạ.” Giang Khoát gật đầu, “Cái chính là tới đúng dịp Tết, chứ bình thường cháu cũng…”

“Tết nhất thì cứ mang ít đồ ngon ngon nhà cháu làm tới là được rồi,” Thím nói, “Rồi cháu xem, ngày mai thằng ranh Đinh Triết nó định qua chơi, nó bảo mang sang con gà quay mẹ nó làm, Giang Khoát ngày mai cũng tới đây nhé, ăn Tết một mình ở đây, cũng chẳng có cơm mà ăn, cứ qua đây ăn nhá.”

“Được ạ.” Giang Khoát cười.

“Con gà quay kia của Đinh Triết là mẹ nó tự làm hay là đi mua đấy?” Đoàn Lăng nói, “Năm ngoái nó chẳng bị mẹ nó lừa một vố còn gì.”

Đoàn Phi Phàm không nhịn nổi, bật cười: “Vậy đúng là không biết đâu được.”

“Vụ này mà cũng lừa được sao?” Giang Khoát hứng thú ra mặt.

“Lần đó mẹ Đinh Triết cảm thấy nó không thành tâm ăn món gà dì ấy làm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Kết quả là gà mua về, nó ăn cũng không nhận ra, còn mang ra ngoài cho người khác nếm thử.”

Giang Khoát bật cười: “Vậy mà tôi ăn có thể nhận ra bò nấu tương của Ngưu Tam Đao đó.”

“Cậu ăn của tiệm khác bao giờ chưa?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ăn rồi,” Giang Khoát nói, “Dì Lưu có mua về một ít, ăn một cái là nhận ra ngay, bố tôi bảo ăn thì thấy đại thể đều gần như nhau, nhưng của Ngưu Tam Đao thì có độ dai hơn, lại thêm một số hương vị, có phải có phương pháp bí truyền không?”

“Không có,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cảm thấy là do mấy chỗ dì Lưu mua không biết làm thôi…”

“Thật sự không có bí quyết sao?” Giang Khoát hỏi.

“Thật mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Các loại gia vị cho vào tôi đều biết, thím tôi chia sẵn, tôi cho vào nồi, chỉ là tỷ lệ pha trộn mỗi tiệm khác nhau.”

Giang Khoát tặc lưỡi, nghĩ một thoáng rồi hạ giọng: “Sau này cứ nói là có bí quyết đi, tỷ lệ pha trộn chính là bí quyết đó, bò nấu tương đặc chế theo bí quyết của Ngưu Tam Đao.”

Đoàn Phi Phàm cũng thì thầm: “Cậu đang ủ mưu gì phải không?”

“Ăn cơm xong nói tiếp.” Giang Khoát búng tay.

Số người tham dự bữa ăn này là năm người, còn ít hơn một người so với bữa giao thừa ở nhà Giang Khoát, nhưng mức độ ồn ào náo nhiệt thì hơn hẳn bữa giao thừa nhà cậu.

Đoàn Lăng đúng là cái loa di động, nói cực kỳ nhiều, giọng lại còn sang sảng, chú thím uống chút rượu vào là cũng nói chuyện ra trò.

Trong những trường hợp như thế này, để khách nhanh chóng hòa nhập được vào mạch chuyện, cách thức được áp dụng nhìn chung đều là nói chuyện theo kiểu dìm hàng nhau.

“Đoàn Phi Phàm hồi nhỏ quậy lắm, cãi nhau với bố xong bị đánh đòn, nó cứ để nguyên cái mông trần mà chạy luồn lách khắp chợ.” Đoàn Lăng nói.

“Em như thế hồi nào! Không có nha!” Đoàn Phi Phàm hét lên.

“Đêm thì không ngủ, cứ nhất quyết đòi đi trừ bạo giúp dân, xách gậy lẻn ra ngoài, bám theo sau bảo vệ chợ đi tuần đêm, làm người ta hết hồn không dám quay đầu lại vì tưởng có trộm bám theo!” Thím nói.

“Đấy là dùng thực tế để chứng minh bảo vệ chợ chúng ta thực sự không ổn, nếu có trộm thật thì cũng không bắt nổi…” Đoàn Phi Phàm nói.

“Sau đó còn đi trộm phao câu gà nhà người ta chặt ra đem cho chó ăn nữa.” Đoàn Lăng nói.

“Mấy đứa ở cả khu chợ này đều bị nó đánh hết một lượt, bức con nhà người ta bất kể lớn nhỏ đều phải gọi nó là Phàm gia,” Chú nói, “Hồi đó lúc nào cũng lo nó gây rắc rối, vậy mà lớn lên đột nhiên lại chín chắn như vậy.”

“Thời kỳ nổi loạn ấy mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ai đời mới tiểu học đã nổi loạn rồi!” Đoàn Lăng nói, “Nổi loạn cũng hơi bị sớm đấy chứ, lại còn thu tiền đưa bạn nữ cùng lớp về nhà nữa, đây cũng là nổi loạn hả?”

Giang Khoát suýt nữa thì phun hết rượu trong miệng ra đất.

Đoàn Phi Phàm cười hì hì.

Thím Đoàn Phi Phàm giới thiệu cho Giang Khoát biết mánh làm ăn của Đoàn Phi Phàm: “Năm hào một lần đưa về, bao trọn một tuần thì là 2 tệ, thuận đường đi một chuyến có thể đưa 3 bạn về một lúc, cháu xem nó có xấu xa không.”

Giang Khoát càng cười đau ruột, vậy thì bây giờ cậu ấy còn xấu xa hơn cả hồi nhỏ, bây giờ lắp đường ống nước một cái máy giặt mà cậu ấy còn dám lấy 900 tệ.

Ăn xong bữa cơm này, Giang Khoát cảm thấy cả mặt mình đều ê ẩm vì cười.

Thu dọn bát đũa xong, Đoàn Phi Phàm đứng trong bếp rửa bát, Giang Khoát đứng bên cạnh nhìn.

“Hồi nhỏ cậu đã khá là biết xoay xở rồi đấy nhỉ.” Giang Khoát nói.

“Tin đồn vỉa hè,” Đoàn Phi Phàm rửa bát nhanh thoăn thoắt, “Nghe biết thế thôi, không thể tin hết được.”

“Cái chính là nghe thì thấy đó đều là những việc cậu có thể làm ra trò,” Giang Khoát nói, “Không hề gượng ép chút nào.”

“Bọn trẻ con ở đây gần như đều lớn lên như vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tiện tay xách bừa một đứa ra mà lắc là đều rơi ra một đống chuyện như thế này.”

“Thật đáng yêu.” Giang Khoát nói.

“Ngài đây EQ đột nhiên tăng vọt nhỉ.” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu.

“Thật mà,” Giang Khoát cười, “Thật sự rất đáng yêu, hồi nhỏ tôi không như thế đâu.”

“Chẳng phải cũng rất bay nhảy sao, Đại Pháo bảo cậu mấy trò như trèo cây bắt cá đều làm không thiếu trò nào.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Khác nhau chứ.” Giang Khoát nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Đoàn Phi Phàm, “Tôi là thuộc diện trốn học ra ngoài xả hơi một chút, còn cậu thì… nói thế nào nhỉ…”

“Phàm gia trong phong vân lục của khu chợ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đúng,” Giang Khoát gật đầu, “Chính là cảm giác này.”

“Đúng cái gì mà đúng, lại còn chính là cảm giác này,” Đoàn Phi Phàm cười, “Xét về mặt này, cậu đúng là có chút chưa trải sự đời.”

“Đúng.” Giang Khoát lại gật đầu.

Đoàn Phi Phàm tắt vòi nước, lấy khăn lau khô bát đũa, rồi quay sang nhìn Giang Khoát: “Cậu uống bao nhiêu rồi, chú Khoát?”

“Cũng chỉ có hai ly thôi.” Giang Khoát nói, “Bọn mình đi một vòng quanh chợ đi, cho tỉnh rượu.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm nói.

*

Lúc hai người ra cửa, Đoàn Lăng ở trong phòng hét lên: “Hai đứa điên rồi hả, đóng cửa hết rồi còn đi cái gì nữa! Không lạnh hả!”

“Lát nữa lạnh thì bọn em về liền.” Giang Khoát cũng hét lên.

“Lạnh không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không lạnh,” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, trên cổ Đoàn Phi Phàm đã quấn cái khăn màu xanh đậm kia, “Cậu cũng tặng tôi một cái khăn đi.”

“… Cậu đây làm tôi xấu hổ quá đó,” Đoàn Phi Phàm cười, “Mai đi trung tâm thương mại luôn.”

“Ở chợ không có sao?” Giang Khoát hỏi, “Cả một dãy phố mặt đường ngoài kia chẳng phải toàn là tiệm quần áo đó thôi? Thế nào chẳng có vài tiệm mở cửa?”

Đoàn Phi Phàm nhìn cậu: “Cậu có biết quần áo ở đó bao nhiêu tiền không?

“Sao hả,” Giang Khoát cũng nhìn lại, “Cậu sợ không mua nổi hả?”

“Cậu uống nhiều rồi,” Đoàn Phi Phàm vòng tay ôm lấy Giang Khoát, “Được, đi xem tiệm nào mở cửa.”

Khoác vai nhau đi được vài bước, hai người đã bắt đầu bị va ở giữa.

Giang Khoát tặc lưỡi: “Vẫn là mối quan hệ thế này sao, vẫn chẳng hiểu ý nhau gì cả.”

Đoàn Phi Phàm cười, nhảy lên một cái, chỉnh lại bước chân.

Dãy cửa hàng nhỏ nơi con phố trước mặt có vài tiệm vẫn mở cửa, dù sao thì cũng là mặt đường, vẫn có khả năng có người ghé mua hàng, chỉ cần không về quê ăn Tết là thế nào cũng tranh thủ mở cửa một chút.

Có ba tiệm bán quần áo, có một hai tiệm có giá trên đó treo khăn.

Nhưng Giang Khoát không tìm thấy màu mà cậu thích.

“Không có kiểu cửa tiệm bán len à?” Giang Khoát nói, “Giống kiểu cửa hàng hôm trước tôi mua khăn cho cậu ấy.”

“Lại còn phải kiểu đó nữa hả,” Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ, “Vậy đi tiếp thêm chút nữa, có một chỗ bán len, có điều không biết có mở cửa không, bà cụ tiệm đó vẫn còn đan được áo cho người ta.”

“Đi.” Giang Khoát phất tay.

Cửa tiệm đang mở, mà mở một nửa, bà cụ không có ở đó, chỉ có một chị gái, là con dâu bà cụ.

Do cửa tiệm này không ở ngoài mặt đường, lúc thấy hai người lách qua cánh cửa mở hé đi vào, trong một khoảnh khắc, vẻ mặt chị chủ tiệm thoáng vẻ ngạc nhiên pha lẫn chút hoảng sợ.

“Bà không ở đây ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Bà ở nhà,” Chị chủ tiệm chăm chú nhìn cậu, “Em là bên tiệm gì… trong chợ…”

“Ngưu Tam Đao.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Đúng rồi, chị mua thịt bò nhà em đó,” Chị chủ cười, “Sao lại chạy ra tận đây chơi vậy?”

“Đi xem khăn quàng cổ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Chọn đi, chỗ này toàn là khăn đấy,” Chị chủ chỉ chỗ khăn treo trên tường, “Bên phải là dệt máy, bên trái là hàng thủ công, hàng thủ công đắt hơn một chút nha.”

“Cậu chọn đi.” Đoàn Phi Phàm khẽ huých Giang Khoát.

Chỗ khăn này kiểu dáng khá đa dạng, Giang Khoát xem thử bên hàng thủ công, cậu chẳng có yêu cầu gì đặc biệt, thấy cái màu xanh lục đậm là lấy luôn xuống, cái này khá là giống đồ đôi… Cậu nhìn cái khăn của Đoàn Phi Phàm, thôi được rồi, kỳ thực cũng chẳng giống lắm, ngay cả màu cũng chẳng phải là cùng một màu lục đậm như thế.

Nhưng chẳng sao cả, cùng một tông màu là được rồi.

Giang Khoát xem thử cái khăn, rất dày dặn, trên mặt còn đan họa tiết vặn thừng.

“Lấy cái này đi.” Giang Khoát nói.

“Chị, cái này bao nhiêu?” Đoàn Phi Phàm hỏi chị chủ.

“Cái này hả,” Chị chủ đi tới, sờ sờ cái khăn, “Bình thường là bán 200 đấy…”

“Giá người quen thì sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

Chị chủ cười: “Trăm tám, hàng thủ công mà.”

“Trăm rưỡi đi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Thủ công nên em mới lấy đó chứ.”

“Trăm sáu lấy đi!” Chị chủ nói, “Cái này là len cashmere thật đấy, cực kỳ ấm, vừa dày vừa nhẹ…”

“Được,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Chị gói giúp em một chút, em tặng người ta.”

“Được!” Chị chủ lấy một tờ giấy xi măng in họa tiết hoa nhỏ, cuộn tròn cái khăn lại, bọc giấy rồi dùng một sợi len màu hồng buộc lại, thắt một cái nơ con bướm ở giữa.

Đoàn Phi Phàm cầm cái khăn, sau khi hai người ra khỏi tiệm, cậu dẫn Giang Khoát quay về chợ qua lối cửa hông gần đó, sau đó tại khu rau quả, cậu tìm một nơi khuất gió, đưa cái khăn đã gói cho Giang Khoát: “Đây, tặng cậu.”

Giang Khoát cực kỳ vui sướng nhận lấy: “Kiểu gói quà này cũng có phong cách phết đấy.”

“Vậy thì nhiều tiệm ở đây cũng có phong cách lắm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Các tiệm bán thịt cũng dùng giấy này gói thịt, rồi buộc bằng sợi dây đay, chỉ là không thắt nơ con bướm thôi.”

“Đồ khốn.” Giang Khoát cười.

“Quàng luôn chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, gỡ lớp vỏ bọc, lấy khăn quấn quanh cổ, không kìm nổi mà cảm khái, “Chỉ có một trăm sáu chục tệ… Cái khăn tôi tặng cậu tới tận năm trăm.”

“Không phải chứ,” Đoàn Phi Phàm cười, “Thế là có ý gì hả, hay là tôi quay lại mua thêm ba trăm tệ tiền len cho cậu?”

Giang Khoát cười bò: “Tôi chỉ cảm thán vì nó quá rẻ thôi, lại còn là hàng thủ công nữa.”

“Ở đây dù gì cũng là chợ mà, đâu phải khu du lịch.” Đoàn Phi Phàm nói, “Thích không?”

“Thích,” Giang Khoát kéo khăn lên mặt cọ cọ, “Dễ chịu ghê.”

“Giờ đi đâu tiếp?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Cứ đi khu quanh chợ này đi.” Giang Khoát nói, “Cảm nhận không khí một chút.”

“Cái này có gì mà cảm nhận, giờ cũng đâu có người,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bình thường mà tới thì cảm nhận mới rõ rệt.”

“Tiệm bán thịt bò chủ yếu là bên dãy chỗ cậu phải không?” Giang Khoát nói, “Có bao nhiêu tiệm?”

“Nếu không tính các sạp nhỏ thì có bốn năm tiệm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thịt lợn thì nhiều hơn một chút, thịt bò thì không bán nhiều đến vậy, sao hả?”

Giang Khoát không nói gì.

“Có liên quan đến món bò nấu tương bí truyền của Ngưu Tam Đao hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ,” Giang Khoát nhìn cậu, “Cậu có muốn mở một tiệm online không?”

Đoàn Phi Phàm sững người, nhìn Giang Khoát: “Bây giờ?”

“Không phải bây giờ,” Giang Khoát nói, “Ý tôi là trước tiên có thể bắt đầu từ việc này, sẽ đơn giản hơn so với việc trực tiếp bảo chú mở chi nhánh, tạm thời cũng không cần địa điểm…”

“Có phải trước đây cậu đã nói với Dương Khoa chuyện này không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Hử?” Giang Khoát khựng lại, “Nó nói với cậu à?”

“Lúc đụng nhau hồi sáng, cậu ta có nhắc tới,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi không biết tình hình thế nào, cũng không biết có phải cậu ta tự dựng chuyện không, nên cũng không hỏi nhiều.”

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, im lặng một lúc rồi nói: “Có phải cậu… thấy không vui?”

“Không, sao có thể chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ là tôi…”

“Ha…” Giang Khoát cau mày, “Đáng ra tôi nên bàn trước với cậu, cái chính là do đúng lúc đó Dương Khoa đến kiếm tôi, nên tôi mới nói trước…”

Đoàn Phi Phàm đưa tay ôm lấy Giang Khoát, vỗ lên lưng cậu: “Không có không có không có không có không có, không có chuyện tôi không vui, chỉ là tôi không ngờ tới thôi, không phải là không vui.”

[HẾT CHƯƠNG 73]  



- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi