TÂM TIÊM Ý

“Còn cô ta, vốn không phải đối thủ của đệ.”

***

Phong Vô Tật không đưa người hầu đi theo, đến đây một mình thực chẳng có dáng vẻ của quan viên. Rồi cũng bao điều cậu muốn tâm sự với a tỉ, dè đâu đã bị chuyện chia phòng thổi bay, cuối cùng lại không nói gì.

Nhưng khéo một chuyện, chí ít sơn hào hải vị mà phủ Tổng quản ban thưởng đã được sử dụng, đúng lúc mở tiệc chào đón cậu.

Phong Vô Tật không đòi hỏi nhiều, ngày ngày ở phủ Quân tư chuyện trò cùng Thuấn Âm, không ra khỏi cửa dù chỉ nửa bước.

Cứ thế mấy ngày liền, đến nỗi ngay cả Thắng Vũ cũng cảm thấy quái gở, buổi sáng đến Đông phòng phục vụ thì nói: “Hôm nay Phong lang quân dậy sớm lắm, nhưng không thấy cậu ấy đi đâu.”

Thuấn Âm biết a đệ đang thận trọng, vì mang thân phận quan viên Trung Nguyên nên đâu phải thích đi là đi, chỉ biết ở nhà mãi. Nàng hỏi: “Mấy hôm nay trong thành thế nào?”

Thắng Vũ đáp: “Trong thành nô nức lắm, nghe bảo ngày mai sẽ tổ chức lễ mừng khải hoàn, hai hôm nay mà đi chơi là đúng dịp lắm ạ.”

Thuấn Âm đi ra ngoài: “Ta sang tìm nó.”

Ra khỏi cửa Đông phòng, nàng ngó về phía nhà chính, cửa lớn đang mở. Có vẻ Mục Trường Châu rất bận rộn, bây giờ chàng đã lấy lại được binh quyền nên quân vụ đưa tới liên tục, có khi sáng sớm vừa thức giấc đã phải giải quyết rồi.

Nàng thôi nhìn, quay gót ra khỏi hậu viện.

Phong Vô Tật đang ở gần đấy, dậy sớm mà không biết làm gì, cậu chàng bèn luyện võ ở bãi đất trống trước nhà.

Thuấn Âm vừa tới thì thấy cậu luyện xong chiêu cuối cùng, cất lời khen: “Tiến bộ nhiều đấy.” Hồi còn ở Phong gia, cha và anh cả thường hay tập đao luyện thương, nàng nhìn nhiều, thành ra cũng hiểu đôi phần.

Phong Vô Tật lau mồ hôi trên trán: “Bình thường Mục Trường Châu không luyện võ hả?”

Thuấn Âm lắc đầu: “Tỉ chưa thấy chàng ấy tập bao giờ.”

Phong Vô Tật ngẫm nghĩ: “Huynh ấy thay đổi nhiều quá, nhậm chức quan võ thì kiểu gì cũng phải khổ luyện vất vả, nhìn người huynh ấy là biết, có khi lén lút tập luyện đấy.”

Thuấn Âm hỏi: “Thì sao, đệ tính tỉ thí với chàng hả?”

Phong Vô Tật xua tay lia lịa, từ chối rõ rệt.

Thuấn Âm cảm thấy lạ, mấy ngày rồi cũng không thấy cậu qua lại với Mục Trường Châu, sau phải hỏi chuyện này mới được. Đoạn nàng nói: “Đệ cứ định ở nhà mãi thế à?”

Phong Vô Tật thở dài: “Tự đệ có tính toán, thấy tỉ sống khỏe là đủ rồi.” Cậu không muốn gây thêm rắc rối cho a tỉ, Trung Nguyên và Lương Châu đang trong cầm cự nhau, cậu ở phủ là được rồi.

Thuấn Âm suy nghĩ: “Dẫn theo người trong phủ là được, đệ tới thăm người thân mà, cứ ở mãi trong phủ mới khiến người ta thấy kỳ cục, khác gì muốn nói mình có chuyện che giấu?”

Phong Vô Tật ngạc nhiên, bụng nhủ cũng có lí, đoạn gật đầu cái rụp: “Vậy đợi đệ đi thay đồ đã.”

Thuấn Âm đi ra cổng, dặn Thắng Vũ chuẩn bị xe ngựa.

Không lâu sau, Phong Vô Tật đã chạy tới, bận áo bào màu xanh nhạt làm toát lên khí chất thiếu niên.

Thuấn Âm đứng trước cửa, cười nói: “Nom ra dáng Hiệu úy lắm đấy.”

Phong Vô Tật cũng bật cười: “A tỉ vui là được rồi.”

Thuấn Âm có cảm giác mọi cố gắng đã được đền đáp, chứng tỏ chuyện mình làm đã có tiến triển, nàng mỉm cười đi xuống bậc thềm, đúng lúc trông thấy một toán binh mã tới.

Là Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng, hai người họ còn chưa cởi giáp, trông có vẻ vừa trở về từ quan ngoại.

Thấy Thuấn Âm, bọn họ chắp tay chào, dư âm từ những lần bị nàng “đáp lễ” vẫn còn nên theo thói quen giữ khoảng cách không xa không gần.

“Mời Quân tư đi kiểm tra chiến lợi tù binh.” Trương Quân Phụng cất tiếng.

Hồ Bột nhi tinh mắt, bắt gặp Phong Vô Tật đứng cạnh Thuấn Âm thì cao giọng: “Ấy, chẳng phải Phong lang quân đây sao? Cơn gió nào thổi cậu tới Lương Châu vậy!”

Phong Vô Tật cũng đã trông thấy gã, nhớ lại chuyện hồi đưa dâu mà không vui, phất tay áo ngó lơ đối phương.

Hồ Bột nhi gãi chòm râu cảm thấy vô vị, nhưng vì Thuấn Âm còn đứng đó nên gã chẳng dám nói gì, không muốn lại bị chặn họng, bỗng nghiêng đầu nhìn cổng phủ.

Thuấn Âm cũng nhìn sang, thấy Mục Trường Châu bước ra.

Áo bào ôm sát người chàng, hộ giáp bảo vệ thắt chặt cổ tay, vừa đi ra đã nhìn nàng: “Muốn ra ngoài à?”

Thuấn Âm đáp: “Đi dạo trong thành ấy mà.”

Mục Trường Châu bước tới: “Cũng thuận đường, đi chung đi.”

Nhưng chàng còn chưa dứt lời thì Phong Vô Tật đã lùi về sau một bước, vội khước từ: “Mục Nhị ca đang bận đúng không, đệ với a tỉ chỉ đi dạo chút thôi, không cần đi chung.” Nói rồi, cậu kéo tay áo Thuấn Âm ra hiệu nàng lên xe.

Thuấn Âm không khỏi nhìn cậu, quay đầu bảo: “Nếu huynh có công vụ thì cứ giải quyết trước đi.”

Mục Trường Châu dừng lại, liếc Phong Vô Tật, mấy hôm nay cậu ta không hề xuất hiện trước mặt mình, suốt ngày bám dính lấy Thuấn Âm, nhưng chàng không thể hiện: “Vậy đợi ta về rồi lại nói.” Chàng nhảy lên ngựa, nhìn Thuấn Âm một lần nữa rồi mới phất tay với hai người Hồ Trương, thúc ngựa đi tới trước.

Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng cũng lên ngựa, dẫn người đuổi theo chàng.

Đi được một chặng, Hồ Bột nhi thắc mắc hỏi: “Vừa nãy Phong lang quân bị cái gì thế?”

Tròng mắt Mục Trường Châu tối sầm, song chỉ hời hợt bảo: “Mai này khách khí chút đi, giờ cậu ta đã là Chiêu Võ Hiệu úy trong triều rồi.”

Hồ Bột nhi há hốc mồm: “Hả?”

Trương Quân Phụng cũng ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn Thuấn Âm rồi nhìn Mục Trường Châu, hạ giọng nói: “Không ngờ…”

Không ngờ Phong gia đã lụn bại mà vẫn còn có thể vực dậy?

***

Thấy hội Mục Trường Châu đã đi xa, Thuấn Âm hỏi: “Đệ mới làm gì đấy?”

Phong Vô Tật há miệng, toan trả lời nhưng cuối cùng chỉ sờ chóp mũi: “Không có gì, chỉ là thấy huynh ấy thay đổi nhiều quá, không chỉ ngoại hình mà là toàn bộ, cứ như từ một văn nhân nho nhã biến thành…”

“Suỵt.” Thuấn Âm ra dấu.

Phong Vô Tật ngó trái liếc phải: “Hai người là vợ chồng, lời này là tỉ nói đấy.”

Thuấn Âm quan sát cậu, nhớ ra hôm đầu đến đây trông đệ ấy cũng ấp a ấp úng, không rõ có phải mình nhầm hay không, nàng xoay người nói: “Được rồi, đi dạo trước đã.”

Thành Lương Châu đông đúc nhộn nhịp, âu cũng phải thôi, mới đánh trận đầu đã đại thắng, nhà nhà người người cùng hân hoan.

Xe ngựa dừng trên con đường tấp nập nhất, Thắng Vũ cùng tùy tùng đi theo hai chị em phu nhân.

Phong Vô Tật vừa đi vừa cảm thán, nơi đây sầm uất chẳng thua kém Trường An, còn được nghe dân chúng đàm luận Quân tư đẩy lùi địch chỉ trong vòng hai ngày như thế nào, càng nghe càng thấy khó tin.

Nếu cậu mà không đích thân đến thì chắc chắn sẽ cho rằng Mục Nhị lang của ngày xưa đã bị tráo đổi rồi.

Đầu đường có một gian hàng bán đồ lặt vặt, trưng bày rất nhiều viên đá lấp lánh mọi sắc màu, trên mỗi viên lại được tô vẽ những hoa văn bất đồng, đặt cạnh nhau nhìn y hệt quân cờ.

Phong Vô Tật đi ngang qua, vội níu tay áo Thuấn Âm lại, nói nhỏ: “A tỉ nhìn kìa, hồi trước ở nhà chúng ta cũng từng chơi thứ này, lúc đó các anh em trong tộc tụ hội với nhau, giống như là dàn binh bố trận.”

Thuấn Âm dừng bước, nàng nhớ ra rồi, những trò đùa ngày bé lại từng chút từng chút dạy nàng biết bao điều. Về sau phụ thân bắt đầu mày mò phương thức truyền tin, nói với họ rằng, sau mỗi chiến trường ngoài sáng là một chiến trường tối tăm khác, nấp sau từng người lấm lét nhìn trộm…

Không biết nghĩ đến chuyện gì, Phong Vô Tật chợt bật cười: “Kể ra vẫn là a tỉ lợi hại, đệ không bì nổi, hồi nhỏ toàn bị đại ca mắng…” Đang nói dở thì bỗng dừng lại, cậu nhìn Thuấn Âm.

Sắc mặt Thuấn Âm tái nhợt, nhớ về người anh cả ra đi sớm ở độ tuổi tráng niên, nàng im lặng không nói câu nào.

Phong Vô Tật hối hận, vội đẩy nàng vào hàng quán bên cạnh: “Không đi nữa, vào nghỉ ngơi nào.” Gần đó là một tửu quán, hiện giờ đã không còn sớm, khách khứa không nhiều nên khá yên tĩnh.

Phong Vô Tật tìm góc vắng ngồi xuống, hễ là trà bánh thì đều gọi những món thanh đạm hợp khẩu vị của Thuấn Âm. Ngồi trong góc lại dễ nói chuyện hơn.

Cậu hạ giọng: “Có chuyện này đệ muốn nói từ lâu rồi, phải đi mới biết tình hình Lương Châu mập mờ thế nào, a tỉ chắc phải mạo hiểm lắm mới truyền được những thông tin kia cho đệ.”

Tuy quán vắng vẻ song cậu vẫn không huỵch toẹt ra, ý muốn bảo tình hình quân sự Lương Châu khá mập mờ.

Thuấn Âm nghĩ bụng, đương nhiên phải mập mờ rồi, ai cũng thấy thì còn gọi gì là tình hình quân sự, nàng hạ giọng đáp: “Cũng không mạo hiểm lắm.” Không thể bảo rằng nàng đã bị buộc chung thuyền với Mục Trường Châu được, thậm chí chuyện này còn có một phần công lao của cậu*…

(*Ý của Thuấn Âm là chuyện Phong Vô Tật gửi thư đến và bị bắt quả tang.)

Phong Vô Tật lo lắng: “Nếu nguy hiểm quá thì hay ta dừng lại đi.”

Thuấn Âm sẵng giọng: “Không được.” Rồi nhẹ nhàng bảo, “Chuyện của Phong gia không thể dừng vào lúc này.”

Nhìn vẻ mặt nàng, Phong Vô Tật biết điều khép miệng, biết a tỉ vẫn chưa thể từ bỏ.

Một lúc sau, cậu bỗng nhớ ra một chuyện, nhích lại gần hỏi: “À phải rồi, A tỉ có biết con trai của Tống Quốc công không?”

Mất một lúc sau Thuấn Âm nhớ ra cái tên kia: “Ngu Tấn Khanh?”

“Đúng, chính là Ngu Tấn Khanh.” Phong Vô Tật cầm cốc trà, khó hiểu nói: “Đệ với y có qua lại gì đâu, mà đợt trước y ghé Tần Châu tuần biên lại báo cho đệ biết tình hình gần đây của mẫu thân, còn nói sẽ thay chúng ta chăm sóc mẫu thân.”

Thuấn Âm nhớ đến dáng vẻ của người nọ, cũng cảm thấy quái gở, nghĩ ngợi rồi nói: “Tỉ thấy y cũng dễ gần, có điều không quen không biết, không cần chịu ơn huệ, chú ý nhiều là được.”

Phong Vô Tật gật đầu. Rồi bất thình lình cậu cảm nhận được có ánh mắt dòm ngó, bèn quay đầu lại, thấy một cô nương mặc Hồ phục đang nhìn chằm chằm về phía bên này, không kìm được hỏi: “Cô nương kia đang nhìn tỉ hay nhìn đệ thế?’

Thuấn Âm nhìn sang theo hướng cậu chỉ, hóa ra là Diêm Hội Chân ngồi trong góc bên kia, một hai tùy tùng đứng phía sau, có vẻ vừa đến nên trước đó tỉ đệ nàng mới không phát hiện.

Thuấn Âm định gật đầu chào hỏi, ai ngờ nàng ấy đã đứng dậy đi tới.

Vừa lại gần, Diêm Hội Chân lên tiếng: “Ban nãy ở bên ngoài ta nhìn thấy phu nhân nên mới đi theo. Phu nhân đến một mình hả? Quân tư có đi cùng không?”

Phong Vô Tật nhíu mày, không phải đang có người ngồi chình ình ra đây à?

Thuấn Âm nói: “Ta đi với xá đệ, Quân tư không đi cùng.”

Diêm Hội Chân liếc Phong Vô Tật, hỏi tiếp: “Thế Quân tư có đến không?”

Thuấn Âm lắc đầu: “Chắc là không đâu.”

Diêm Hội Chân muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt ra chiều thất vọng, quay đầu đi: “Vậy phu nhân cứ an tọa, tôi không làm phiền nữa.”

Rồi nàng ta quay trở về bàn, Phong Vô Tật nhìn chòng chọc, bảo với Thuấn Âm: “Cô ta sang đây, tổng cộng nói với a tỉ ba câu.”

Thuấn Âm nói: “Thì sao?”

Cậu lại bảo tiếp: “Thì hết hai câu đã hỏi Mục Nhị ca.”

Thuấn Âm nhếch mép, đệ ấy để ý cũng kĩ đấy nhỉ.

Phong Vô Tật vẫn nhìn chằm chằm bên kia: “Lồ lộ rõ như thế, đệ chắc chắn cô ta có ý với Mục Nhị ca.”

Đúng là một cô nương đơn giản, chẳng trách bị đệ ấy nhìn ra. Thuấn Âm nói nhỏ: “Đó là Diêm Hội Chân, con gái hào tộc địa phương, có thể là có chuyện nào đó.”

Phong Vô Tật vội xáp tới gần tai nàng: “Chân hay Diêm gì không cần biết, tỉ và Mục Nhi ca đã thành thân, bất kể huynh ấy là ai thì tỉ cũng không được để người khác chen vào, chứ ngàn dặm xa xôi gả đến lại không sống tốt, bảo đệ yên tâm sao nổi!”

Thuấn Âm chớp mắt, “bất kể huynh ấy là ai” nghĩa là gì?

Phong Vô Tật còn chưa nói nốt đã lại thấy Diêm Hội Chân nhìn về phía này, nhíu mày lẩm bẩm: “Đáng ghét…”

Ai ngờ bị cậu nghe được, bực bội hỏi: “A tỉ có nghe thấy không?”

Nhưng tai trái của Thuấn Âm xoay về hướng khác nên không nghe rõ: “Gì cơ?”

Phong Vô Tật sôi máu, cậu ghét nhất là người khác chỉ trỏ bàn tán về a tỉ nhà mình, huống hồ còn nói ngay trước mặt cậu.

Nhưng đúng lúc này, Thắng Vũ từ ngoài vào: “Bẩm phu nhân, Quân tư đi làm về tạt ngang qua đây, nói muốn đón phu nhân cùng hồi phủ.”

Thuấn Âm ngạc nhiên: “Đón ta?” Lúc này nàng mới nhớ trước khi đi chàng có nói đợi chàng về rồi bàn tiếp, thế mà đã về rồi ư, vừa nãy còn bảo với người ta là chàng sẽ không đến…

Đang định bảo “không cần” thì Thắng Vũ lại giục: “Mời phu nhân nhanh chân, Quân tư đang chờ ạ.”

Có vẻ Diêm Hội Chân đã nghe lỏm được, lập tức bật dậy.

Phong Vô Tật bèn đẩy tay Thuấn Âm: “A tỉ về trước đi, đệ có chuyện, sẽ về phủ sau.”

Thuấn Âm khó hiểu nhìn cậu, nhưng vì Thắng Vũ tiếp tục hối thúc nên đành đứng dậy đi ra ngoài.

Xe ngựa đã được đưa tới ngoài hàng quán, Mục Trường Châu cưỡi ngựa đứng bên cạnh, chỉ mỗi mình chàng chứ không có thuộc hạ đi cùng, thấy nàng đi ra thì nhìn về phía cỗ xe, ra hiệu cho nàng lên xe.

Thuấn Âm nhìn chàng dăm ba lần, muốn hỏi đột nhiên đến đón nàng làm gì, nhưng thấy đường đông người qua lại đành nuốt câu nói xuống bụng, leo lên xe.

Vén rèm cửa sổ lên, nàng nhìn vào tửu quán, trông thấy Phong Vô Tật đi thẳng đến chỗ Diêm Hội Chân.

Đúng là Diêm Hội Chân đang định ra ngoài gặp Quân tư, nhưng bỗng thấy cậu em trai của phu nhân Quân tư đi tới, nàng lập tức dừng chân.

Phong Vô Tật vừa đến gần đã hỏi: “Có phải cô có gì bất mãn với a tỉ nhà ta không?”

Diêm Hội Chân sững sờ, hỏi vặn lại: “Ta bất mãn cô ấy cái gì?”

“Không bất mãn mà lúc nãy cô lại nói đáng ghét?”

Diêm Hội Chân không ngờ lại bị đối phương nghe thấy, nói nhỏ: “Anh thì biết cái gì, chính vì không tìm ra bất mãn nên mới đáng ghét.”

Phong Vô Tật không nghe rõ, nén giọng bảo: “A tỉ nhà ta với Quân tư của các cô tình đầu ý hợp, ái @n mặn nồng, nếu có chuyện gì cô cứ tìm ta, ta sẽ chuyển lời giúp, đừng tìm a tỉ nhà ta nữa, càng đừng có tìm Quân tư của các cô làm gì; mà tốt nhất đừng có chuyện gì cả, khỏi phải tìm.”

Mặt Diêm Hội Chân thoắt đỏ hoét, lấm lém dòm trái ngó phải, cũng may xung quanh chẳng có ai: “Anh, anh là ai, vì sao ta phải tìm anh?”

Phong Vô Tật nói: “Chiêu Võ Hiệu úy Phong Vô Tật, ta chỉ nói thế với cô thôi, cô tự hiểu đi.”

Cậu cho rằng con gái thường da mặt mỏng, nói đôi ba câu không đủ để hiểu. Cậu đang không vui đây, nhưng a tỉ chỉ có một thân một mình tại nơi này, ít nhiều gì cũng phải nhường nhịn thế lực bản xứ, nếu không cậu không thèm khách khí như vậy đâu!

Diêm Hội Chân căng to hai mắt, chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ: “Anh…”

Phong Vô Tật nói tiếp: “Không có chuyện gì thì cô về sớm đi.”

“Ta…”

“Ta chỉ nói vậy thôi.” Dứt lời, cậu chắp tay chào rồi quay đầu bước đi.

Diêm Hội Chân càng đỏ mặt tợn, trừng mắt nhìn cậu bước ra cửa, chôn chân tại chỗ mãi không thốt nổi thành lời.

Xe ngựa trở về phủ Quân tư.

Thuấn Âm bước vào hậu viện, tai phải dần bắt được tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng ở sau lưng, nàng khẽ liếc ra sau, thấy Mục Trường Châu đang đi theo.

“Đệ ấy bị gì thế?” Đột nhiên chàng hỏi.

Thuấn Âm dừng lại: “Cái gì?”

Mục Trường Châu tới gần: “Có vẻ Vô Tật đang tránh ta.”

Bản thân Thuấn Âm cũng thấy lạ, nhưng chỉ nói: “Không có gì đâu.”

Mục Trường Châu dửng dưng bảo: “Nếu đệ ấy cứ thế nữa thì ta khó mà gặp dù chỉ là mặt nàng mất.”

Thuấn Âm vô thức nhìn chàng. Mục Trường Châu cũng nhìn vào mắt nàng, đặt tay lên eo nàng đẩy nhẹ vào phòng.

Thuấn Âm giật mình, thấy chàng khép cửa lại rồi vòng tay đưa nàng tới trước giường, bị chàng ấn vai ngồi xuống.

Chàng lấy ra một hộp nhỏ từ trong vạt áo, là thuốc trị thương, cúi đầu nhìn nàng: “Vết thương thế nào rồi?”

Không đợi nàng trả lời, chàng đã đưa tay tới vẹt vạt áo của nàng ra.

Vai trái lập tức lộ ra, Thuấn Âm kéo lại, cuống cuồng: “Ngày nào ta cũng bôi thuốc hết.”

Vết thương trên vai trái đã không còn sưng tấy, có vẻ được bôi thuốc đều đặn, mới ít hôm mà vết bầm đã tan, chỉ còn lại mảng nhỏ xanh tím. Mục Trường Châu nhìn một lượt, đưa tay mở nắp hộp, trầm giọng nói: “Âm nương làm gì cũng không cần phụ thuộc vào ai, ít nhất ta cũng phải chu đáo lễ nghĩa.”

Thuấn Âm lập tức ngước nhìn chàng, chàng đã nghe thấy câu nói của Phong Vô Tật rồi.

Đột nhiên trên vai nhói đau, chàng đưa tay thoa lên vai nàng.

Thuấn Âm chau mày, tuy vết thương đã đỡ hơn rất nhiều nhưng chàng dùng lực quá mạnh, vẫn làm nàng thấy đau.

Bàn tay nặng nề xoa lên vai nàng, vì kéo cung quanh năm đã không còn sự nhẵn nhụi của văn nhân, thay vào đó là những nốt chai sần thô ráp, mỗi lần chà qua lại khiến vai nàng run rẩy. Bàn tay còn lại của chàng ấn sau lưng nàng, như hòng ngăn nàng trốn chạy.

Cơn đau lần nữa ập đến làm nàng chúi người tới trước, đụng vào người chàng, má áp sát lên bụng chàng. Cơ thể nàng lập tức căng cứng, hơi thở dồn dập.

Chàng cũng dừng tay, rồi hình như cúi xuống, âm thanh vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Chỗ cuối cùng, xoa xong là đỡ.”

Giọng chàng dội vào tai phải Thuấn Âm nghe nặng trĩu, nàng mím môi không lên tiếng.

Mục Trường Châu cúi đầu, nhìn nàng tựa vào người mình, từ tai xuống cổ đã đỏ bừng, lực tay bất giác nhẹ đi, bờ vai trơn nhẵn được tay chàng x0a nắn đã biến thành sắc đỏ hồng.

Có giọng nói từ xa đưa tới, Phong Vô Tật hỏi: “A tỉ nhà ta đâu?”

Thắng Vũ đáp: “Đang ở trong phòng ạ.”

Thuấn Âm lật đật ngồi thẳng dậy, thấp giọng nói: “Được rồi, đã ổn rồi.”

Mục Trường Châu bật cười, xoa thêm một lần nữa rồi mới buông tay.

Phong Vô Tật đứng ngay ngoài cửa hậu viện, một lúc sau mới thấy a tỉ nhà mình vội vã đi ra, một tay còn kéo xiêm y, lấy làm lạ: “A tỉ về phòng sớm thế?”

Thuấn Âm nhìn quanh, đáp lấp li3m: “Ừ, mà tỉ còn chưa hỏi đệ đấy, đệ đi tìm Diêm Hội Chân làm gì?”

Phong Vô Tật nói nhỏ: “A tỉ cũng biết mà, hồi chúng ta ở Trường An toàn bị kẻ khác xem thường, đệ quyết không tha cho hạng người đục nước béo cò.”

Thuấn Âm không muốn nhớ lại những chuyện cũ, cau mày trách: “Nhắc những chuyện ấy làm gì.”

Phong Vô Tật hừ lạnh: “Cũng chỉ có gã phiên đầu vô liêm sỉ kia là đệ mặc xác quan tâm, còn cô ta, vốn không phải đối thủ của đệ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi