TẬN CÙNG CỦA TÌNH YÊU

Nữ tiếp tân dẫn Nhật Hạ lên tầng 50 của tòa nhà, dắt tới chỗ thư kí Linh:

- Chị Linh! Đây là trợ lý mới của giám đốc.

- Trợ lý? Chị đâu có nghe anh ấy tuyển người đâu em. Có nhầm không?

Giọng của Linh the thé, nhưng kiểu cố ăn nói nhỏ nhẹ nên cứ kéo dài, nhừa nhựa nghe mà bực mình. Cô ta vừa nói, vừa săm soi Nhật Hạ. Linh ăn mặc rất model, áo hai dây khoe trọn cặp bưởi căng cứng, khoác ngoài áo vest đồng phục không gài nút, mặc jip đen ngắn cũn cỡn. Linh đi làm cứ như đi dự tiệc, tóc uốn xoăn thả dài, mặt trang điểm rõ nét không tì vết, người sực nức mùi nước hoa. Linh nhìn Nhật Hạ không trang điểm, ăn mặc hơi đơn giản nên khinh thường. "Xin làm trợ lý giám đốc mà mặc quần tây, áo sơ mi nhìn lúa chết đi được. Mặt mày non choẹt chắc mới ra trường, thấy Phong trẻ đẹp lại giỏi nên nhào vô đại đây. Không có cửa đâu cưng." Linh nhìn Nhật Hạ nghĩ thầm, môi ả trề ra, quay qua tiếp tục nói với nữ tiếp tân.

- Thôi em dẫn em ấy xuống đi, Phong không thích bị làm phiền đâu, nhanh kẽo anh thấy lại la đó.

Nhật Hạ nhìn kiểu cách của Linh nãy giờ cũng quê đạn lắm rồi. "Kêu Phong nghe ngọt dữ ha. Hứ! nhìn cái cách của mẻ là biết mê trai chảy dãi ra luôn, bày đặt". Nghe Nhật Hạ bị đuổi, nữ tiếp tân định lên tiếng, nhưng Nhật Hạ ngăn lại, không thèm đếm xỉa đến Linh, mà lấy điện thoại ra gọi cho ai kia trong phòng.

- Sếp à! Trợ lý tới rồi. Mà thư kí của sếp dám đuổi tôi kìa. Sếp xử sao đây hả?

Huy Phong nghe điện thoại cũng phì cười, "mới ngày đầu đi làm đã ăn ớt rồi à, Vợ". Anh bấm số nội bộ gọi thư kí. Linh nãy giờ khinh khỉnh nhìn Hạ, nghe điện thoại vội chạy lại nghe. Ả vừa nghe vừa nhìn Nhật Hạ kinh ngạc. Cúp máy xong ả cũng nổi điên, nhưng ráng kiềm chế thở phì phì. Trên gương mặt giả tạo đang cố nhe răng với Nhật Hạ, môi nhép nhép mời Nhật Hạ vô phòng giám đốc. Ả gõ cửa, Huy Phong lập tức trả lời làm Linh mừng húm. " Bình thường, phải gõ cửa chờ gần 5 phút anh mới trả lời, vậy mà hôm nay vừa gõ anh đã lập tức lên tiếng, có phải ảnh bắt đầu lo lắng mình đứng lâu mỏi chân, hí...hí" Linh tự nghĩ, che miệng cười một mình, Nhật Hạ nhìn ả ta chán ghét cùng cực, phải lên tiếng cho Linh hoàn hồn.

- Mình đứng đây bao lâu nữa?

- À, mời em vô!

Linh mở cửa, ả đi vô trước, Nhật Hạ theo sau. Linh đi tới trước bàn làm việc của Huy Phong, hai tay thõng đan vào nhau, cúi đầu thẹn thùng, không thèm đối hoài tới Nhật Hạ. Huy Phong cau mày vì mùi nước hoa nồng nặc, mà ả ta cứ đứng choáng chỗ không chịu đi. Anh ngước gương mặt lạnh tanh lên nhìn Linh, trong ánh mắt đen không thấy đáy như ngàn mũi dao muốn giết người khiến Linh rùng mình. Ả lập tức giả lả.

- Dạ, trợ lý mới đã vô ạ.

- Ừ. Tôi biết rồi, còn chuyện gì sao?

- Dạ...dạ không có. À, mà hôm nay anh đi làm trễ chắc kẹt xe hả? Anh mệt không, em pha ly cam vắt cho anh uống nha. Coi chừng bệnh đó, Huy Phong!

"Rầm", tập hồ sơ bay ngay xuống sàn, Huy Phong dựa người ra ghế, nhìn Linh. Linh thật sự sợ, người cô ra run lập cập, vội chạy ra nhặt lại hồ sơ lên xếp gọn, rồi xin phép đi như chạy ra ngoài. Ra gần tới cửa thì Huy Phong kêu lại:

- Khoan! Em kêu thợ đóng cho tôi thêm một cái bàn làm việc, đi mua ngay một laptop đời mới nhất, đem vào phòng tôi. Tôi cho em 30 phút.

- Dạ, em đi làm liền đây.

Cứ tưởng Huy Phong kêu lại xin lỗi mình, ai ngờ sai vặt. Ả chỉnh lại mắt kiếng, cúi gằm mặt hầm hầm đi ra ngoài. Huy Phong vẫn dựa ngửa. Xoay xoay cây Baker trong tay, nhìn Nhật Hạ, mặt đậm ý cười. Nhật Hạ ngồi xuống ghế sofa, quan sát phòng làm việc của anh. Căn phòng đơn điệu chán ngắt, cô thở dài lắc đầu ngán ngẫm. Huy Phong đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh, một tay gác lên lưng ghế, chân bắt chéo chữ ngũ, nghiêng nghiêng nhìn vợ:

- Trợ lý của tôi, em có thể thiết kế một vài bông hoa sen pha lê thả trên chậu nước không? Giống như phòng làm việc ở nhà.

- Có rảnh đâu, công ty bao việc.

- Đã làm gì đâu mà bao việc. Hôm nay, tôi muốn em thiết kế lại văn phòng này, giống như căn phòng ở nhà. Không làm được, em bị sa thải.

- Sếp à, công tư phải phân mình chớ.

- Tôi đang kêu em trang trí lại văn phòng của Công ty, có chỗ nào riêng tư ở đây à?

- Anhhhhh. Thật nói không lại. Được! Nhưng thắt hoa pha lê lâu lắm. Anh chờ được không?

- Được. Cần chi bao nhiêu, báo kế toán. Đừng hở chút cà thẻ.

- Mà sao em biết kế toán ở đâu? "Có bao nhiêu tiền đâu mà cũng đưa vô chi phí. Đúng là ki bo."

- Em hỏi Linh, cô ấy sẽ chỉ em.

- Linh vừa đi làm việc anh giao đó, quên à?

- À, vậy anh kêu Hà dẫn em đi

- Hà????

- Bé tiếp tân đó.

- Bé tiếp tân, kêu ngọt quá ha.

Nhật Hạ gằn giọng, liếc xéo Huy Phong đeo bóp đi ra ngoài. Cô lại phải lang thang tìm mua dụng cụ làm hoa. "Mệt ghê, làm giảng viên đại học không làm, tư nhiên chui đầu vô rọ, Huy Phong! Chờ đó". Huy Phong ngồi đó, nhìn vợ "uống dấm" càng thêm vui vẻ. Anh nhịp nhịp tay lên ghế theo sát vợ đầy nhu tình, tới khi cánh cửa đóng lại, anh mới đứng lên lại ghế ngồi làm tiếp công việc dang dở.

Tập đoàn Minh Vượng, Minh Duy không liên lạc được với Huyền Sương, lo lắng không yên. Anh đến chờ ở cổng nhà bà Vy mỗi ngày trông gặp cô. Trời không phụ người có công, hôm đó, bà Vy đón Huyền Sương về nhà, thu dọn quần áo đưa con đi bệnh viện tâm thần ở thành phố B. Huyền Sương ngây ngẩn xuống xe, Minh Duy vội chạy lại đỡ. Bà Vy nhìn anh, gật đầu cảm ơn, rồi cả hai dìu Sương vô nhà.

- Thưa bác, Sương bị sao vậy bác? Mấy hôm nay điện thoại em gọi không được.

- Nó....nó bị tại nạn xe, tâm trí giờ không được bình thường nữa rồi.

- Sao?????

- Bác thấy con cũng thân với nó, nên nói thật. Con đừng kể cho ai, tội cho em nó nha con.

- Con hiểu mà, giờ bác tinh sao? Chồng của Sương bỏ mặc cô ấy sao bác.

- Nó không chịu bỏ, bác mới rầu. Mà kệ đi, bác nói dối nó mang con Sương đi nước ngoài thăm thân, lâu về lắm. Chắc nó áy náy vì tai nạn, nên đồng ý ngay. Bác tính âm thầm đưa nó đi chữa.

Bà Vy thở dài, nhớ về quá khứ mà đau lòng. "Những trận đòn của Dương Thành, lời mắng chửi của ông đã trở thành cơn ác mộng với Duy Tuấn. Đến khi trốn đi rồi, Duy Tuấn luôn giật mình nửa đêm trong trạng thái hoảng loạn." Đỉnh điểm trong ngày sinh nhật 5 tuổi, ba dắt Tuấn đi lên thành phố học võ, nhưng ông bảo Tuấn chờ trước cửa rất lâu, cho tới khi anh đẹp trai về, rồi một lúc sau rất nhiều chú chạy tới, ba mới hậm hực đi ra, dắt tay Tuấn về. Dương Thành chưa được thỏa mãn nên nổi điên. Vừa về tới cổng, thấy bong bóng treo đầy ngoài sân, ông bực tức đi vô phòng. Mấy đứa con nít xúm xít bu lại tặng quà cho Tuấn, cả đám bắt đầu reo hò chạy nhảy tung tăng. Tuấn thấy mấy bạn gái được mẹ trang điểm đẹp quá, em cũng chạy vô kêu bà Vy trang điểm. Vy nhìn con âu yếm, nhìn xung quanh, thấy Thành ngáy o...o mới dám cột tóc, trang điểm cho con. Cả bọn thấy Tuấn trang điểm đẹp hơn con gái, nên lại la hét, reo hò om sòm cả xóm. Ông Thành đang ngủ giật mình, ông chạy ra sân gào lên!

- Có để tao ngủ không hả?

Dương Thành ngó tới Duy Tuấn, hắn đứng hình, cầm cây chổi rễ quất tới tấp vào người con lằn ngang dọc, tươm máu. Hàng xóm vội chạy vô dắt con về, nhìn Duy Tuấn chỉ trỏ, xì xào. Bà Vy đang lui hui chuẩn bị đồ ăn đãi sinh nhật thì nghe con la hét. Bà chạy lên nhìn cái cảnh mà rơi nước mắt. Duy Tuấn nằm trên sân, cuộn tròn tư thế bào thai, ôm lấy đầu mình. Hàng xóm đứng đó bàn tán, không ai vô can ngăn giúp Tuấn. Vy chạy lại ôm con, nhìn một lượt bằng đôi mắt căm phẫn. Dương Thành thấy vợ ôm con nên dừng lại, quăng cây chổi, chửi thề mấy câu rồi đi vào phòng ngủ tiếp. Dù ba đã vô trong, mà Duy Tuấn vẫn duy trì tư thế đó, ôm hai tai lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt đờ đẫn, đỏ hoe. Miệng lảm nhảm 3 chữ " con không phải...."

Kí ức xưa ùa về, bà Vy thở dài nhìn Huyền Sương cười ngây dại:

- Bác soạn đồ rồi đi ngay cho kịp, con ngồi chơi với em chút nha.

- Dạ, bác cứ từ từ. Hôm nay con rảnh, để con trông chừng em cho.

Bà Vy lên lầu soạn đồ. Minh Duy nhìn Huyền Sương thoáng đau lòng. Anh đi đến ngồi cạnh bên cô, ôm đầu cô tựa vào ngực mình.

- Phải chăng vì lời hứa với anh mà em bị hắn hất hủi. Em đừng buồn, anh vẫn luôn bên cạnh em, dù tỉnh hay điên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi