TẤT CẢ CHỈ LÀ LỪA DỐI!

Nghiên Dương ngồi lại vị trí của mình lúc nãy. Hạ Tâm thì giả vờ nằm ngay trên đất.

Đến khi mọi người tỉnh dậy, ai cũng thắc mắc là tại sao mình sao ngủ như vậy. Nhị hoàng tử lay Nghiên Dương dậy.

Nghiên Dương giả vờ mỏi mệt, mắt cô mở mãi mới ra. Cô hỏi:"Tới nơi rồi sao? Người ta thật mỏi!"

Nhị hoàng tử vén màn ra xem, đây vẫn là chỗ cũ. Chỗ lúc nãy mọi người dừng chân lại để nghỉ ngơi. Chàng mới đáp:"Ta cũng không biết nãy giờ bị làm sao! Nhưng chưa có tới! Người đâu, đi tiếp đi!"

Đoàn xe ngựa tiếp tục di chuyển về Thiên Kỳ. Còn khoảng 2/3 đoạn đường nữa mới đến được kinh thành.

Đi được một lúc nữa, Nghiên Dương mở lời hỏi:"Nhị hoàng tử...ngươi có muốn đứng trên vạn người? Trị vị tất cả? Bắc Triều sẽ là một đất nước lớn mạnh nhất?"

Đột nhiên Nghiên Dương hỏi, nhị hoàng tử nhất thời chưa trả lời được. Chàng vẫn không rõ được trong lòng mình muốn gì. Chàng có thật sự muốn giang sơn kia. Chàng đáp lại:"Tại sao lại hỏi như vậy? Nếu ta muốn thì thế nào? Không muốn thì như thế nào?"

Nghiên Dương cười mỉm, cô nói:"Cứ trả lời ta!"

"Ta muốn! Nhưng...thái tử là huynh đệ của ta! Ta không thể...!"

Giọng Nghiên Dương trầm xuống:"Ngươi có chắc người huynh đệ đó của ngươi sẽ nghĩ tốt về ngươi như vậy không? Hay ngươi chỉ là cái gai trong mắt?"

"Ta biết! Dù sao thì cũng không cùng mẫu thân! Hắn ta cũng không ưa thích gì ta nhưng ta vẫn cứ xem hắn là huynh đệ của mình!"

"Đến một lúc nào đó, ngươi sẽ nhận ra rằng ngưoi suy nghĩ sai rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi