TÊN SÓI HÁO SẮC, TRÁNH XA TÔI RA!

Tôn Noãn Tịch thật là rất đối lập với Lục Triển Bách!

Cô đang bị hỏi cung hỏi tới hỏi lui.

- Cái gì cậu và Lục Triển Bách đã bắt đầu yêu đương? Tin được không trời!

Viên Băng Nghiên ôm đầu như không tin vào tai mình đang nghe cái thứ gì!

- Phải mà! Buổi trưa với buổi chiều anh ấy đều nói chuyện với tớ mà!

Hà Sam Sam là một người không thích yêu đương mà từ đâu cũng chen vào vài lời.

- Noãn Tịch! Có ai như cậu không? Anh ấy nói chuyện với cậu không phải là anh ấy thích cậu. Cậu đến giờ chưa phân biệt được sao?

Nhạc Ly Khả ngồi gật gù nghe. Cô từ lâu đã buồn ngủ nhưng Tôn Noãn Tịch từ đâu bay đến liền khoa cho cả lũ rằng cô vừa vớ được viên ngọc sáng giá! Làm cho cả lũ phải 'hóng' chút chút.

- Nhưng anh ấy còn hôn tớ còn hôn hẳn 2 lần, anh ấy nói là tớ là của anh ấy, anh ấy còn cho tớ xem những tin nhắn của mấy chị cưa anh ấy, anh ấy nói từ sau sẽ dọn dẹp sạch sẽ, với lại bọn tớ cũng ngủ với nhau luôn rồi!

Nói xong cả luc trố mắt ra nhìn Tôn Noãn Tịch đến người buồn ngủ như Nhạc Ly Khả đang buồn ngủ cũng phải bật dậy.

- Cậu nói cái gì?

Cả lũ không hẹn mà đồng thanh to hết mức.

- Cậu bảo rằng cậu và Lục học bá cùng cậu hôn, cùng cậu ngủ rồi còn cho cậu xem thông tin của bản thân.

- Phải!

Tôn Noãn Tịch ngây thơ trong sáng chỉ biết trong sáng và trong sáng!

- Cậu cùng.... Lục Triển Bách hôn rồi, ngủ rồi.... Vậy có cái gì... Đi.... Trệch 'quỹ đạo ' không?

Nhạc Ly Khả ngồi dậy. Thật là một tin hót đáng ' hóng '.

- ừm! Tớ cùng Lục Triên Bách hôn rồi còn ngủ rồi, còn bị ba mẹ tớ bắt gặp nữa...

Cả lũ chính thứ mắt chữa A mồm chữa O. Cuộc đời thật nhiều cái chẳng thể nói trước mà. Dù rằng con người ba mươi mấy tiếng trước còn giận nhau, dư âm của mấy tháng xa chách. Sau một đêm không có bạn bè liền dấm dúi đi tỏ tềnh với con trai nhà người ta. Đau lòng. Đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi