THÂM ÁI NHƯ TRƯỜNG PHONG

Editor: Sakura Trang

Bên trong thư phòng sắc mặt hai người cũng không ung dung tựa như vừa nãy.

“Này nói đi, đây không phải là chân ái chứ?” Nói ra lời tràn đầy hài hước như vậy nhưng trên mặt người không thấy bất kỳ ý đùa giỡn nào.

Hạ Tịch Nghiễn còn chưa đáp lại, người nọ đã tự mình nói một chút, “Nếu là chân ái, sao còn để cho y chịu tội này. Vốn là lúc đầu hài tử kia phát triển cũng không tốt lắm, lưu rớt cũng được đi, ngươi thế nào còn mạnh lưu lại?”

Hạ Tịch Nghiễn mân chặc môi, không nói gì.

Trong phòng lập tức an tĩnh lại.

Khi đó, hài tử là không có.

Trong lòng nàng có thẹn, có lẽ còn có chút nhớ tới tình xưa, có lẽ cuối cùng còn tồn chút yêu quý, tóm lại cũng là cưng chìu y rất lâu.

Nhưng mà lâu nữa, cuối cùng cũng là chán ghét.

Khi đó nàng còn trẻ, hơn hai mươi tuổi, vừa xuất thân tôn quý, thiên chi kiêu nữ, rốt cuộc là bị mê mắt.

Chẳng qua chỉ ngắn ngủi một năm, y liền qua đời.

Về sau nữa, nàng ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, cuộc sống một ngày lại một ngày trôi qua, nàng lại cũng chưa từng có lúc nào tim đập thình thịch như lần đầu gặp y.

Về sau nữa, nàng nhớ tới y càng ngày càng nhiều.

Về sau nữa, lúc nàng cũng là con cháu cả sảnh đường, nàng nhìn người khắp phòng, trước mắt hiện lên nhưng là nụ cười của y với nàng, bộ dáng mi mắt cong cong.

Khi đó, nàng mới biết, cả đời này của nàng, đại khái lúc đó có lẽ là đã từng có vật trân quý nhất.

Cũng là lúc đó, có lẽ đã mất đi tất cả.

Nào ngờ mai kia tỉnh mộng, cuối cùng vừa về đến lúc này.

Nàng làm sao chịu trơ mắt nhìn hài tử của bọn họ rời đi, làm sao chịu nhìn y mất hết ý chí lần nữa.

“Rồi rồi rồi! Tốt lắm a, ta không có thời gian cùng ngươi ở chỗ này đau thương áy náy.” Tô Tử Nhược chợt rút ra một tờ giấy lớn từ trên bàn.

Lúc này Hạ Tịch Nghiễn mới thanh tỉnh lại, định thần một chút đi tới trước bàn.

“Sao, đừng nói ta bất không có đạo đức, đến lúc đó đập bảng hiệu thần y của ta.” Tay Tô Tử Nhược không ngừng, ngoài miệng cũng nói liên tục, “Phương thuốc này, năm chén nước nấu hai chén, rót từ hậu huyệt vào, chặn lại, sau nửa giờ mới để nó chảy ra. Công cụ đợi một hồi ta đưa cho ngươi, ân cần săn sóc tử cung, cách một ngày một lần… ân, còn có cái này, mỗi ngày một chén đừng dùng a… Oh oh, ngày hôm qua phương dùng tay dạy ngươi dùng tốt vô cùng, đấm bóp dạ dày đợi một hồi ta nói một chút thêm cho ngươi… Còn có thuốc tắm này…”

Tô Tử Nhược nói lải nhải không dứt, Hạ Tịch Nghiễn lại không nửa điểm không kiên nhẫn, thậm chí tới còn cầm bút ghi xuống.

“Cha, thật là! Khá tốt ta học phú ngũ xa, nếu không sớm muộn bị ngươi ép khô!” Tô Tử Nhược cuối cùng để bút xuống, xoay xoay cổ tay.

Hạ Tịch Nghiễn liền cũng không ngẩng đầu một chút, đầu trong nhớ nàng mới vừa dặn dò, bút thoăn thoắt, chữ gần như muốn bay lên.

“Tốt lắm tốt lắm, nói chính sự mà.” Thật vất vả đến khi Hạ Tịch Nghiễn nhớ hết, Tô Tử Nhược còn kém nhàm chán đến rút ra đầu tóc chơi, “Coi như dựa theo ta nói dưỡng như vậy, tự thân y ưu tư cũng rất nặng, nhưng cũng không đến mức uất ức trước khi sinh… Mấy cái này tháng này ta ở tạm nơi này của ngươi, chuyện đồng ý với ta đừng quên a! Ngươi nếu dám bội ước, lão tử lập tức chạy!”

Lòng lòng Hạ Tịch Nghiễn hơi có chút không biết làm sao, “Ta biết.”

“Tốt, tới ta đem thủ pháp đấm bóp dạ dày nói cho ngươi, ngươi trở về luyện thật tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi