THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 711

Nếu như Thẩm Nguyệt gặp nguy hiểm thì hắn ta nhất định cũng sẽ không chút do dự mà xông tới cứu nàng.

Trên đường đi sau đó không ai nói với ai câu nào.

Thẩm Nguyệt vắt nước khỏi vạt váy rồi tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.

Khi bọn họ đi tới phía trước một thôn trang thì bọn họ liền thấy một nửa sườn núi đều đã sạt lở đổ xuống dưới và dường như đã chôn vùi toàn bộ thôn trang làm lộ ra lớp bùn đất còn mới.

Bên dưới lớp vùng đất còn mới thấp thoáng những mái ngói bị vùi lấp, cảnh tượng trước mắt vô cùng tĩnh mịch.

Nơi này giống như đã từng trải qua một cơn ác mộng.

Hoắc tướng quân ngay lập tức phân công quân lính đi đến từng nhà để xem còn người nào sống sót hay không.

Thẩm Nguyệt, Tô Vũ cùng Hạ Du cũng gia nhập vào đám quân lính, khắp nơi toàn là bùn đất gạch ngói vỡ nát nhưng bọn họ vẫn cố gắng tìm kiếm người sống sót.

Nhưng nàng chỉ có thể bất lực nhìn thấy những thi thể bị chôn vùi lần lượt được lôi ra ngoài. Trong ngày mưa tầm tã, những thi thể lại càng tái nhợt, những bộ y phục đẫm máu khiến cho thần sắc của Thẩm Nguyệt cũng tái nhợt theo.

Một thôn xóm nhỏ mới mấy chục nhân khẩu mà mọi người tìm kiếm rất lâu, thế nhưng chỉ có thể tìm ra thi thể, không còn một ai sống sót.

Hai chân Thẩm Nguyệt mềm nhũn.

Vài ngày trước Tô Vũ còn nói với nàng, chỉ cần nàng dốc hết lòng, hết sức cứu giúp, đồng thời dàn xếp ổn thỏa cho bách tính trong cơn lũ lụt mùa thu, vậy sẽ có thể thu phục lòng người, nâng cao danh vọng.

Nhưng khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng chỉ còn cảm giác lực bất tòng tâm.

Đừng nói đến việc còn rất nhiều nạn dân trôi dạt khắp nơi trong cơn lũ, mà chỉ cái thôn nhỏ trước mắt thôi, nàng đã bất lực không làm được gì.

Đến lúc xế chiều, mưa đã tạnh hẳn.

Hoắc tướng quân cũng không đành lòng nhìn dân làng phơi thây nơi đồng không mông quạnh thế này lên tiếng: “Công chúa, lão thần sai người chôn cất bọn họ”.

Thẩm Nguyệt đáp lời: “Được”.

Sau đó các binh sĩ tìm khu đất trống bên cạnh, đào hố, chôn tất cả dân làng vào trong đó.

Tô Vũ nói: “A Nguyệt, sống chết có số”.

Hạ Du cũng nói: “Đúng, cô đừng khổ sở”.

Thẩm Nguyệt không nói gì, một lát sau, trên mặt có hơi chấn động nói: “Các ngươi nghe xem, hình như dưới lòng đất có âm thanh?”

Hạ Du không hiểu chuyện gì, tập trung lắng nghe, còn Tô Vũ đã nghe được rồi, tiến về nơi âm thanh phát ra.

Thẩm Nguyệt và hắn gắng sức đẩy tất cả vật cản trở ra, khi nãy đã tìm kiếm ở đây rồi mà không có bất kỳ phát hiện gì. Nhưng bây giờ, âm thanh kia chính là từ bên dưới truyền đến.

Thẩm Nguyệt dùng tay đào bùn đất, khi đào được chừng mấy thước, họ phát hiện bên dưới còn một không gian nhỏ hẹp, một thanh xà ngang đang “oằn mình” chống đỡ sức nặng.

Ba người hợp sức đào không gian kia rộng ra, Thẩm Nguyệt kéo xà ngang lên thì trông thấy bên dưới có một đứa bé đang nằm và một con chó vàng đang hấp hối.

Âm thanh yếu ớt kia chính là do con chó phát ra, cơ thể nó bị ép đến thay đổi hình dạng, ngay cả đứng dậy cũng không nổi. Khi nhìn thấy đám người Thẩm Nguyệt đến, trong đôi mắt nó lộ ra ánh nước long lanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi