THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 714

Lại nói, khi Tô Vũ và Hạ Du rời khỏi kinh thành thì đội hộ vệ đi theo họ đã bị bỏ lại ở phía sau rất xa nhưng cuối cùng tất cả vẫn có thể an toàn đi đến biên quan.

Đội hộ vệ này là do hoàng đế phái đến cho nên Hoắc tướng quân cũng không dám lơ là, luôn đối xử ưu ái với bọn họ.

Bây giờ bọn họ vội vã từ thành Huyền đến thành Vân, cuối cùng cũng gặp được đội hộ vệ này. Hiện tại, đội hộ vệ cũng đã được sắp xếp ở lại trong phủ đệ.

Bên trong đội hộ vệ này chắc chắn có tai mắt của hoàng đế, Hoắc tướng quân sắp xếp bọn họ ở lại phủ đệ cũng có ý để tiện theo dõi bọn họ.

Ở bên ngoài đang có chiến hỏa, để tránh gây ra những phiền phức không đáng có, Hoắc tướng quân đã hạ lệnh cho tất cả những người trong đội hộ vệ đều không được ra khỏi phủ đệ.

Đêm nay vừa tạnh mưa, đội trưởng đội hộ vệ đã lẻn ra khỏi tiểu viện của mình, chạy đến một tiểu viện không người.

Trên gờ tường có một con chim bồ câu đáp xuống đang kêu lên những tiếng cục cục.

Tên đội trưởng phất tay, con chim bồ câu liền bay tới đậu trên cánh tay của hắn ta.

Hắn ta lấy ra mẫu thư giấu trong ngực áo, chuẩn bị nhét vào ống thư.

Đúng lúc này, bên cạnh hắn ta đột nhiên lại vang lên một thanh âm vô cùng bình thản: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Tên đội trưởng giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Vũ đã lẳng lặng xuất hiện ở phía sau, cổ họng của hắn ta nghẹn lại, ấp úng nói: “Hóa… hóa ra là Tô đại nhân”.

Hắn ta luôn luôn ở trong trạng thái cảnh giác nhưng lại không biết Tô Vũ đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.

Tô Vũ mặc y phục đen, trên y phục không có chút bùn đất nào, hơi thở chậm rãi. Khi đôi mắt dài của hắn nhìn thẳng vào tên đội trưởng đội hộ vệ thì nó khiến cho hắn ta cảm thấy lạnh sống lưng giống như đang bị một bóng ma nhìn chằm chằm.

Tô Vũ nhìn con chim bồ câu đưa thư trên tay hắn ta cùng mảnh thư mà hắn ta chưa có thời gian nhét vào ống, nói: “Ngươi muốn đưa tin cũng không cần phải lén lén lút lút như vậy, ngày mai chỉ cần tìm người mang tin tức tới trạm dịch thì liền có thể đưa tin về kinh”.

Tên đội trưởng chật vật đáp: “Tô đại nhân nói đúng, là do thuộc hạ thấy đêm nay mưa đã tạnh, lỡ như ngày mai trời lại mưa thì lại làm phiền đến người khác. Xin Tô đại nhân xin đừng trách, thuộc hạ cũng chỉ thực hiện đúng chức trách”.

“Trong thư viết cái gì?”, Tô Vũ thản nhiên hỏi.

Tên đội trưởng run run nói: “Xin thứ lỗi cho thuộc hạ không thể nói ra”.

Sau khi Hạ Du tắm xong hắn ta liền cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái nhưng vẫn đói quá không ngủ được. Sau khi trằn trọc trở mình trên giường một lúc thì hắn ta liền ra ngoài kiếm gì đó ăn.

Không ngờ khi hắn ta vừa đi ngang qua một ngã rẽ trên hành lang thì liền thấy dưới chân tường tiểu viện có người.

Hắn ta bất giác muốn lớn tiếng hỏi tại sao bọn họ lại thập thò đứng ở đây.

Nhưng mà Hạ Du còn chưa kịp nói gì thì Tô Vũ đã thình lình giương mắt nhìn thẳng về phía của hắn ta, ngay lập tức phát hiện ra hắn ta.

Ánh mắt Tô Vũ vô cùng thâm trầm, phẳng lặng như mặt nước sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi