THẦN CHIẾN



Tìm kiếm thêm nửa ngày, thu hoạch được thêm một ít công pháp, thuật pháp nhưng đa phần chỉ là nhân cấp hạ phẩm.
Trong lúc vô tình, một người thủ hạ phát hiện ra một phòng bí mật, cứ ngỡ sẽ thu hoạch được gì đó quý giá, ai dè khi vào trong chỉ toàn là tranh vẽ, lụa và một ít đồ gốm.
Vì thời gian quá lâu nên chúng đề đã hỏng hết, thật đáng tiếc.Bận rộn cả ngày, tối hôm đó họ liền nghỉ ngơi luôn tại tòa kiến trúc này.
Có một điều rất lạ, bên trong vùng ngoại di tích này có không ít thú dữ, thậm chí là yêu thú.
Nhưng không một con nào dám bén mảng đến gần các kiến trúc này.
Như có một điều gì đó trong vô hình khiến bọn chúng sợ hãi.Sáng hôm sau, nhóm của Trần Cảnh lại tiếp tục lên đường.
Lần này có vẻ khá xui xẻo, đã tìm kiếm ba ngày liền mà vẫn chưa thấy thêm một kiến trúc nào khác.
Càng đi về phía đông, rừng rậm càng dày đặc.
Cây cối cũng ngày càng cao lớn.Mặc dù không tìm thêm được một kiến trúc nào nhưng yêu thú lại gặp không ít, trong ba ngày, nhóm của Trần Cảnh liên tiếp gặp phải ba con yêu thú.
Trong đó thậm chí có một con đạt đến hơn bốn trăm tuổi, là một con Địa ngưu.Địa ngưu là một yêu thú hệ thổ, như con vật đang đứng mặt nhóm Trần Cảnh cao tới bốn mét, dài đến hơn chục mét, trông cứ như một tảng đá khổng lồ vậy.
Trên đầu nó là cặp dừng dài tới hai,ba mét, đầu sừng nhọn hoắt, lóe hàn quang.

Không cần nghĩ cũng biết nếu bị nó húc phải thì dù là cao thủ dung thần cảnh cũng ăn đủ.Con địa ngưu này đã thức tỉnh được thiên phú, theo quản gia Trần Quân nói đó là kiên thổ, một loại thiên phú có hướng phòng thủ.
Sau khi bị dính mấy đòn từ một cao thủ Hóa nguyên cảnh, nó ngay lập tức kích hoạt thiên phú.Chỉ thấy toàn thân nó có một vòng sáng màu nâu đất bao quanh, thân hình nó cũng cao to ra một vòng.
Mỗi bước dậm xuống là phạm vi mấy chục mét xung quanh đều rung động không ngừng.
Các chiêu thức công kích gần như vô hiêu với nó, thậm chí vị Hóa nguyên cảnh kia đã thi triển ra một thuật pháp tấn công nhưng cũng chẳng ăn thua với nó.Theo quản gia nói thực lực của nó bây giờ đã ngang với một vị Hóa thần cảnh rồi.
Có thể nói là da dày thịt béo, khó chơi vô cùng.
Thêm vào đó, nó có một chiêu tấn công cũng khó chơi không kém, cặp sừng như mũi lao khổng lồ vừa sắc bén, vừa cứng rắn.
Vị hóa nguyên cảnh khi nãy chỉ sơ hở một chút bị nó húc chúng, áo giáp cương khí suýt chút nữa bị xuyên thủng.Thấy vậy, hai vị hóa nguyên cảnh còn lại liền nhảy ra tham chiến.
Ba người phối hợp mới ép được con yêu thú vào thế phòng thủ, nhưng quả thật sức phòng ngự của con địa ngưu này rất biến thái, không ngờ liên tiếp hứng chịu mấy thuật pháp công kích từ ba người mà đã nửa giờ trôi qua vẫn không có dấu hiệu bại trận.Khả năng bổ sung khí của yêu thú vốn đã nhanh hơn của con người, mà con địa ngưu này lại là yêu thú hệ thổ nên sức bền của nó càng khùng khiếp hơn.
Mắt thấy cuộc chiến dây dưa đã lâu, một vị hóa thần cảnh liền bất ngờ tung một chiêu thuật pháp hệ mộc thành công đánh trúng con địa ngưu.Vì mộc khắc thổ nên đòn đánh có sức sát thương không ngờ, con địa ngưu cuối cùng cũng xuất hiện vết thương lớn trên người.
Không những vậy, vầng sáng bảo hộ quanh nó cũng yếu dần đi, đòn tấn công mang khí thuộc hành mộc làm nhiễu loạn khả năng hấp thu khí hệ thổ của nó để bổ sung cho màng sáng.Lại chịu thêm hai đòn tấn công nữa từ vị hóa thần cảnh, con địa ngưu đã suy yếu vô cùng, màn sáng bảo vệ quanh nó đã mỏng manh tới mức gần như tan biến.
Tưởng như sắp bắt được nó, tối nay sẽ có một bữa thịt trâu nướng nguyên con.

Ai ngờ, mắt thấy sắp bị bắt con địa ngưu bèn kêu lên những tiếng chói tai, nó kêu không ngừng nghỉ, tiếng kêu cũng có một tần số cao vô cùng, màng nhĩ của Trần Cảnh bị chấn suýt nữa thì bị điếc luôn.Mọi người liền lùi lại một chút, mấy vị đang vây đánh định tiến lên cho nó một đòn kết liễu, ai dè mấy bóng đen thình lình lao đến.
Mấy người hoảng hốt, nhưng dù sao cũng là cao thủ liền dồn toàn lực vào người, áo giáp cương khí cũng lóe sáng lên hơn bình thường mấy lần.
Vừa làm xong việc phòng thủ, mấy bóng đen đã ầm ầm va chạm với bốn người họ.Rầm, rầm , rầm, rầmBốn tiếng nổ vang lên, chỉ thấy bốn bóng đen bắn về phía sau tới mấy chục mét, va đổ mất mấy cây lớn mới dừng lại được.
Mọi người ngỡ ngàng nhìn về phía trước, lúc này xung quanh con địa ngưu bị thương xuất hiện bốn đầu địa ngưu khác.
Hình thể thậm chí còn to hơn con ban đầu, bốn cặp mắt đỏ lòe nhìn chằm chằm về nhóm Trần Cảnh đang đứng cách đó chừng trăm mét.Lão quản gia Trần Quân ngay lập tức chắn trước mặt Trần Cảnh, một luồng khí khủng bố từ người ông phát ra, một vị dung thần cảnh, một vị hóa thần cảnh còn lại cũng phát ra khí uy hiếp về phía đám địa ngưu.
Trong đó có một địa ngưu hình thể to lớn nhất, gần như gấp đôi những con còn lại.Vị dung thần cảnh nuốt nước bọt, khẽ nói.Yêu thú ngàn năm, không ngờ lại gặp được một con địa ngưu ngàn năm ở đây.Trần Cảnh liền nhìn về con địa ngưu lớn nhất, mồm lẩm nhẩm.Hình như ngoài to hơn một chút thì cũng không có gì khác mà.
Không lẽ to hơn là lợi hại hơn à.Dường như nghe thấy cậu nói, Trần Quân liền nói nhỏ.Thiếu chủ, yêu thú cũng chia cấp bậc, thường nói trăm năm trưởng thành, nghìn năm thành quái, vạn năm hóa linh.
Những con yêu thú trên năm trăm năm tu vi đã có thể sánh ngang với Dị nhân sơ cấp của nhân loại, nghìn năm đã có thể so tay đôi với dị nhân trung cấp,ngoài hai nghìn năm thì dù là cao thủ dung thần cảnh cũng phải cẩn thận đối phó.
Con nghiệt súc trước mặt ít nhất đã có hơn nghìn năm tu vi.
Hơn nữa bọn yêu thú này da dày thịt béo, khó chơi vô cùng.
Mọi người phải thật cẩn thận.Trần Cảnh liền hiểu ra, hèn chi con địa ngưu kia có thể đánh bay vị cao thủ hóa thần cảnh.Từ đám khói bụi phía sau, bốn bóng người lếch thếch đứng dậy.

Vị hóa thần cảnh còn đỡ,áo giáp cương khí chỉ có một vết xước lớn nhưng vẫn nồng đậm, đầu tóc hơi bù xù một chút nhưng không có thương thế gì lớn.
Nhưng ba vị Hóa nguyên cảnh liền thảm.Áo giáp cương khí của hai người bị suy yếu nghiêm trọng, gần như đã đến tình trạng tan vỡ, khóe miệng, mũi đều có máu chảy ra.
Nhưng ít ra cũng không thấy thương thế quá lớn.Người còn lại mới là thảm nhất, áo giáp cương khí tan vỡ, trên vai xuất hiện vết đâm sâu hoắm, mặt nhợt nhạt, máu từ vết thương vẫn đang không ngừng chảy ra, đang được hai người kia giúp cầm máu.
Người đó giao đấu lâu nhất lên khí của anh ta rõ ràng đã suy yếu, áo giáp cương khí cũng mỏng hơn rất nhiều so với hai người kia nên khí bị tấn công bất ngờ đã không đủ sức chống lại.Nhìn thấy tình trạng này , mọi người đều hít một hơi lạnh.
Một con địa ngưu đã khó chơi như vậy, bây giờ tới năm con, đã vậy bốn con đến sau còn khó chơi hơi con đầu tiên.
Ngay lập tức lão quản gia Trần Quân liền hạ lệnh rút lui, ai ngờ bốn con yêu thú kia không bỏ qua, liên tiếp quấn lấy mấy người bọn họ.Trần Cảnh đang không hiểu, bốn con địa ngưu rõ ràng rất khó chơi nhưng chúng cũng không thể hạ được họ.
Yêu thú đã có một chút trí tuệ, hẳn chúng cung nhận ra mình không thể xuyên qua lớp phòng thủ của lõa quản gia Trần Quân và hai vị kia.
Vậy tại sao chúng lại liêu mạng quấn lấy bọn họ như vậy ?Không để Trần Cảnh thắc mắc lâu, phía xa liền cuốn lên mảng lớn khói bụi.
Mặt đất rung lên dữ dội, ánh mắt của Trần Quân co rút lại, chỉ thấy ông hét lớn một tiếng, mọi người ngay lập tức lùi lại phía sau, trong đó vị cao thủ dung thần cảnh liền không để ý đến Trần Cảnh đang ngạc nhiên, ôm lấy hông cậu rồi phóng vút đi, những người còn lại cũng cắm đầu chạy không nhìn lại phía sau lấy một cái.Dù trong lòng rất khó chịu, Trần Cảnh cũng đành giữ lại, không muốn hỏi nhiều.
Nhìn về phía sau chỉ thấy tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt, từng cột khói bụi bốc lên.
Họ di chuyển chừng nửa giờ đồng hồ, khi gần như không nghe được âm thanh phía sau mới dừng lại.Mọi người đều thở hổn hển, ai nấy đều mệt không còn ra hình người nữa.
Lúc này Trần Cành mới hỏi lại vị cao thủ dung thần cảnh kia.Chú Trọng, vừa nãy có phải bọn địa ngưu xuất hiện nó lượng lớn phải không.Thiếu chủ, đúng như vậy.
Không ngờ ở đây tồn tại đàn địa ngưu lớn đến thế.

Trừ năm con địa ngưu trước mặt chúng ta, không ngờ chúng còn tới gần chục con đạt đến tu vi trên năm trăm năm ( tương đương với cấp Dị nhân của con người), trong đó không ngờ có hai con ít nhất đã đạt đến gần hai nghìn năm tu vi, hơn nữa con đầu đàn sẽ mạnh hơn một bậc so với những con còn lại.
Nếu không rút nhanh chúng ta e sẽ gặp phiền phức không nhỏ.Trần Cảnh liền hiểu ra tại sao mọi người liền vội vã rút lui như vậy.
Đừng nhìn nhóm của họ có thể dễ dàng hạ gục nhóm người họ Trịnh có số cao thủ Dị nhân cũng nhiều không kém, thậm chí là nhiều hơn so với đàn địa ngưu khi nãy, nhưng chiến lực của bọn yêu thú này đúng là không thể xem thường.Cứ nhìn tình huống ba người hóa nguyên cảnh không làm gì được con địa ngưu là biết.
Nếu đối đầu với nhân loại, một người trong số họ có thể dấu với hai người cùng cấp ấy vậy mà còn phải chật vật mới đấu ngang tay với một con địa ngưu.Cứ tưởng tượng nếu bị cả đàn địa ngưu vây quanh , ngoài mấy người đã đạt đến cấp Dị nhân ra, những người còn lại e đều lên bảng điểm số hết.
Nhưng nếu như vậy lão quản gia Trần Quân e là lành ít dữ nhiều, vội quay sang hỏi Trần Trọng.Nếu như vậy lão quản gia e sẽ gặp nguy hiểm.Thiếu chủ đừng lo, lão quản gia là người mạnh nhất trong số chúng ta, dù không thể thịt hết bọn chúng nhưng rút lui thì không có vấn đề gì, chúng ta ở lại chỉ làm vướng tay ông ấy thôi.
Chúng tôi đã để lại ám hiệu, chắc không lâu nữa lão quản gia sẽ bắt kịp thôi.Trần Cảnh thở dài, chủ yếu là do cậu đây mà.
Khi đang suy nghĩ miên man, bất chợt Trần Cảnh nghe thấy hàng loạt tiếng xé gió vang đến, chưa kịp định thần đã nghe thấy tiếng hét của Trần Trọng.Địch tập kích, mọi người cẩn thận, bao vệ thiếu chủ.Lời còn chưa nói hết đã vội vã chắn trước người Trần Cảnh, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang lên liên tiếp, khói bụi mù trời.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi