Vỏ của bò cạp là kim loại, cho nên đặc biệt kiên cố, Lăng Hàn cũng cảm thấy đau đớn.
Bọ cạp chết đi, lưu lại một chút xíu Kim Tinh Hoa.
Nó chính là hạt cát vàng nhưng còn sáng hơn hạt cát sa mạc nhiều, cho dù ném vào trong cát cũng như hạc giữa bầy gà, vô cùng dễ thấy.
Lăng Hàn thu Kim Tinh Hoa lại, hắn tiếp tục đi tới.
Hắn lại trải qua sinh hoạt đánh quái nhàm chán, mỗi ngày lại tìm kiếm Kim nguyên tố sinh linh, giết, sau đó thu hoạch Kim Tinh Hoa, cố gắng vì thực lực cường đại sau này.
Đã mười ngày trôi qua
Tốc độ tiến cảnh của hắn rất nhanh, hắn lại gặp một tiết điểm, sau khi nhảy qua liền mở thêm chín khiếu huyệt.
Hiện tại, số lượng khiếu huyệt hắn mở ra đạt đến bảy mươi hai cái.
Trên thực tế, phần lớn người đều đột phá Tầm Bí cảnh trong giai đoạn thứ hai, giai đoạn thứ nhất và thứ ba đều thuộc về số ít, có thể mở ẩn huyệt càng ít.
- Tiến độ hơi chậm, như thế, thời điểm ta luyện ra Ngũ Hành Tạo Hóa đan, đoán chừng cũng chưa tu đến Tầm Bí cảnh cực hạn.
Trên thực tế, không phải Lăng Hàn tu luyện chậm mà là tốc độ hắn thu hoạch Ngũ Hành Tinh Nguyên quá nhanh, phải biết người bình thường dựa vào bản thân cố gắng, chí ít cũng phải mấy trăm năm mới có thể gom đủ Ngũ Hành Tinh Nguyên.
Hắn thì sao?
Còn chưa tới nửa năm, trong tay đã nắm giữ ba phần Ngũ Hành Tinh Nguyên, so sánh với nhau, tốc độ tu luyện của hắn đương nhiên chậm hơn.
Đây là hạnh phúc nhưng cũng là buồn bực.
Mấy ngày sau, hắn gặp một đám người tìm Kim Tinh Hoa, ban đầu hắn đang dùng cơm, những người kia xông tới bảo hắn giao Kim Tinh Hoa ra, đương nhiên Lăng Hàn sẽ không khách khí, trái lại cướp sạch bọn họ không còn, còn biết được một truyền thuyết trong miệng bọn họ.
- Sâu trong sa mạc Hoàng Kim có một tòa thần miếu, bên trong cất giấu đại cơ duyên tuyệt thế.
Nghề nghiệp của đám người này là tìm Kim Tinh Hoa, bởi vì luôn có thế lực muốn luyện chế Ngũ Hành Tạo Hóa đan cho hậu bối, trong từng vùng đất ngũ hành, rất dễ dàng tìm được người thu mua ngũ hành tinh hoa.
Lần này, bọn họ tìm Kim Tinh Hoa bán cho Bàng gia mà bọn họ còn có một mục tiêu, đó chính là tòa thần miếu kia.
Nhưng thần miếu chỉ tồn tại trong truyền thuyết, có người thề son sắt nói thấy nó, có thể càng nhiều người chưa từng gặp qua.
Hơn nữa ai cũng biết, trong sa mạc có khả năng xuất hiện ảo giác, ai biết những người kia nhìn thấy cái gì.
Trong đoàn người này, có một người nói đã từng nhìn thấy tòa thần miếu kia, cũng bởi vì kiên trì của hắn, mọi người mới đi tìm tòa thần miếu trong mộng ảo kia, mặc dù bọn họ đã hao phí ba mươi năm tại đây.
Lăng Hàn cũng chỉ nghe mà thôi, mục tiêu hàng đầu của hắn đương nhiên là Ngũ Hành Tạo Hóa đan, xây dựng cơ sở của mình tới mức hoàn mỹ, như thế mới có thể đạt tới đỉnh phong.
Hắn bỏ qua cho những người này, tiếp tục ăn.
Tiểu la lỵ lại hiếu kì, nói:
- Lăng Hàn, ngươi nói chúng ta có thể tìm thấy tòa thần miếu kia không?
- Bảo sao hay vậy, khả năng là sự thật không cao hơn một thành.
Lăng Hàn nói.
- A, tại sao ta lại thấy ngươi không tin.
Đường Vân Nhi lắc đầu, nói:
- Ngươi nên tin tưởng ngươi có vận khí nghịch thiên.
Lăng Hàn cười nói:
- Giống ngươi mấy lần nện trúng người chứ gì?
Đường Vân Nhi hồi hộp, lập tức biện luận:
- Ngươi có biết định luật vận khí bảo toàn hay không? Hảo vận đi nhiều, khó tránh khỏi sẽ có chút vận rủi, lúc này mới là hảo vận.
- Ha ha.
...
Tại nơi nào đó trên sa mạc.
- Điện hạ, chúng ta đã ở đây vài chục người, nước trong và đồ ăn đã sắp hết, có nên tạm thời rời đi hay không, đi ra ngoài tìm tiếp tế một chút?
Một lão giả áo xám cung kính hỏi.
Bọn họ có tám người, trên đầu đôi áo choàng, lộ ra vẻ thần bí nhưng bây giờ đang ăn uống, cho nên vẫn để lộ gương mặt ra ngoài.
Một nhỏ bảy già, người trẻ tuổi nhìn chừng hai mươi mấy tuổi, dáng người khôi ngô, môi hồng mắt tinh, mặc dù chỉ ngồi đó nhưng lại có khí tức dọa người. Bảy lão giả tướng mạo khác nhau, bọn họ lại dùng người trẻ tuổi cầm đầu, hơn nữa còn rất kính sợ.
Bởi vì người trẻ tuổi kia chính là hoàng trữ Thanh Long Hoàng Triều, địa vị kinh người.
Thanh Long Hoàng Triều chính là thế lực cấp Giáo Chủ nhưng còn có một lão Tôn Giả tọa trấn, bởi vậy có thể thống trị một tinh vực, thế lực to lớn kinh người, thế lực lớn như thế, chọn lựa người thừa kế vô cùng cẩn thận.
Vì bảo đảm người lãnh đạo nhất định phải là kẻ ưu tú nhất, mỗi một thành viên hoàng gia thể hiện thiên phú của mình, bọn họ đều có thể trở thành hoàng trữ, một khi tu vi không theo kịp hay phạm sai lầm lớn, nhất định sẽ lấy đi danh hiệu hoàng trữ, hơn nữa vĩnh viễn không có khả năng lại trở thành hoàng trữ.
Cho nên, Thanh Long Hoàng Triều có khoảng trăm hoàng tử, tuổi tác khác nhau, có hoàng trữ hơn ngàn tuổi, cũng có giống người trẻ tuổi kia, mới hơn hai mươi tuổi.
Hắn tên là Mạnh Dương Thành, trong các hoàng trữ, hắn hiện tại xếp hạng chín mươi bảy, rất thấp nhưng tính cả tuổi của hắn, có thể nói hắn tiền đồ vô lượng.
- Đúng vậy, điện hạ, thần miếu chỉ là tin đồn, ai biết có tồn tại hay không.
Lại một lão giả khuyên nhủ:
- Điện hạ thân thể quý giá, không bằng do các lão nô tìm kiếm, thật sự phát hiện thần miếu, thông báo điện hạ cũng không muộn.
Mạnh Dương Thành hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi biết cái gì? Lúc trước thần miếu tự động lui vào sa mạc Hoàng Kim, nhiều năm qua nó vẫn xuất hiện trước mặt người khác, đó là bởi vì bản thân nó biết di động! Chờ các ngươi báo cho ta biết, khi đó thức ăn cũng nguội rồi.
Bảy tên lão giả đều kinh ngạc, chẳng nhẽ truyền thuyết thần miếu đúng là thật?
Mạnh Dương Thành mở miệng, hắn không tính toán dừng lại, nói tiếp:
- Ba vạn năm trước, Phật tộc muốn truyền đạo tại đây, bản triều đương nhiên không cho phép, đám người Phật tộc chuyên mê hoặc nhân tâm, nếu tất cả mọi người thành tín đồ của bọn họ, tinh vực này còn là họ Mạnh sao?
- Thái Tổ Hoàng xuất động tất cả cao thủ kịch chiến Phật tộc, mặc dù thành công đánh bại bọn chúng nhưng cũng không thể tiêu diệt toàn bộ, đám người còn sót lại di chuyển thần miếu vào sa mạc Hoàng Kim.
- Cái gọi là thần miếu chính là phương tiện vượt qua tinh không, bản thân chính là pháp khí cường đại nhưng Thái Tổ Hoàng khẳng định, dù dư nghiệt trốn vào sa mạc, đám người kia đều trọng thương, không bao lâu sẽ chết sạch sẽ.
- Nhưng mà, bởi vì chiến dịch đó, Thái Tổ Hoàng chịu trọng thương, chỉ truyền thụ hoàng vị xuống và bế quan chữa thương.
- Nếu không lần này Ảnh Nguyệt Hoàng Triều xâm lấn, chúng ta cũng không đến mức bị động như thế, bị mất mấy tư nguyên tinh!
Mạnh Dương Thành nói, sắc mặt âm trầm.
Bảy lão giả không dám nói tiếp, nội tâm lại chấn kinh, hóa ra truyền thuyết thần miếu không chỉ là thật, hơn nữa còn liên lụy tới Thái Tổ Hoàng, cũng chính là lão Tôn Giả.
Nếu Lăng Hàn ở đây, hắn sẽ suy đoán ra một ít chuyện.
Ví dụ như, vì cái gì Thanh Long Hoàng Triều không có phái người đi Thiên Hải tinh quan sát tình huống phong ấn, thì ra bọn họ bị hoàng triều khác xâm lấn, đang sứt đầu mẻ trán, nào có tinh lực đi quản một cái lồng giam?
Cảm hứng mới