THẦN LONG Ở RỂ



“Hữu Thủ, đừng vội.” Hồ Cửu ban đầu cũng là niệm một chút tình nghĩa ở người mẹ đã mất kia, nên mới không vội tính tới Hồ gia.
Xem ra bọn họ đã không nể tình, anh cần gì suy nghĩ cho họ.
Cũng tốt! Một lần giải quyết, anh từng nghĩ sau này chỉ cần họ không động vào anh, tuyệt đối anh không động vào họ.
Chỉ là lần này, Hồ gia kia cảm thấy bản thân quá cao quý rồi, có thể chà đạp thì chà đạp, có thể lộng hành thì lộng hành.
Từ khi nào người xuất thân từ đại gia tộc thì cho mình cái đặc quyền được phép đứng trên đầu người khác mà chỉ bảo?
Hồ Cửu tuy thân là Chiến thần, thân phận vô cùng cao quý, quyền lực trong tay cũng hơn gấp vạn lần đám người đại gia tộc.
Nay lại thêm thân phận Long chủ, thế lực ngầm áp đảo một phương lại càng làm cho thân phận của anh tôn quý vô cùng.
Nhưng vì lăn lộn nhiều năm anh biết được mạng sống quý giá thế nào, cũng biết được dù thế nào là trân trọng, kẻ đáng chết kẻ đáng sống, anh cũng nhìn rõ trong mắt.
Mà bọn người đại gia tộc, từng người một cứ thế lại ức hiếp áp bức những người yếu thế.
“Tôi muốn xem, một mình ông, không vệ sĩ, không tên trợ lý ngu ngốc kia.

Ông làm gì được tôi.” Hồ Cửu nhìn thẳng mắt Hồ Lâm nói.

Hồ Lâm tức giận đến chấn động.
Ông ta nhìn xung quanh quả thực vệ sĩ cũng không còn đủ sức chống trả, mà trợ lý Bác dường như bị gãy tay nằm đau đớn.
“Mày… mày… muốn gì?” Hồ Lâm tuy trong lòng lo sợ nhưng vẫn giả vờ trấn định.
“Muốn? Thứ tôi muốn nhiều lắm, ông cho được sao?” Hồ Cửu mỉa mai cười.
Anh biết rõ bọn người này từ lâu sống trong nhung lụa đã quen, cũng chỉ là có tí quyền chức, có tí tiền của, thuê vệ sĩ, thuê người làm, sau đó lại vênh mặt đi ức hiếp người.
Bao nhiêu kẻ thực sự có năng lực chứ.
“Hừ, mày chỉ là một đứa con hoang, một đứa cháu có lai lịch đáng xấu hổ.

Mày nghĩ mày đụng tới tao thì sẽ yên sao?” Hồ Lâm đứng thẳng người, bao nhiêu khí chất uy hiếp người đều trổ ra.
Ông ta không tin Hồ Cửu dám động vào ông ta.
“Tôi sẽ không động vào ông.

Nhưng anh ta thì có.” Hồ Cửu nhìn qua Hữu Thủ.
Anh cười nhếch mép vào thẳng căn biệt thự Nhật Hạ.
Mà bên ngoài Hữu Thủ bận rộn xử lý đám người kia.
Hồ Cửu đứng trước cửa biệt thự, cảm giác vẫn có chút lúng túng, nhưng anh biết có những chuyện cần phải đối mặt.
Anh còn chưa kịp mở cửa thì Lục Thạc đã mở cửa.
“Anh… sao không vào?” Lục Thạc bất ngờ hỏi.
“Anh cũng đang định… chỉ là… em mở cửa trước.” Hồ Cửu gãi gãi đầu nói.
Lục Thạc cũng có chút bối rối, cô muốn cùng anh cắt đứt mọi quan hệ, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy khó tả.
“Vào nhà đi.” Lục Thạc dịu giọng nói.
Dù sao Hồ Cửu cũng đi nhiều ngày rồi, cô biết có lẽ chuyện cô muốn chấm dứt cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này đã làm anh đả kích.
Nhưng cô cũng không thể ép mình hơn được nữa, dù sao thì anh cũng không thể đem lại cảm giác an toàn ấm áp cho cô.
Mà cái gọi là tình cảm đã bay biến qua nhiều năm rồi, giờ còn lại có lẽ là gượng gạo cùng nhau.
“Cha…” Hồ Cửu lên tiếng chào Lục Chỉ.

Nhìn chàng trai trước mặt Lục Chỉ cũng có chút tiếc nuối, thật ra nhiều năm trước Lục Thạc lấy anh cũng xem như là trèo cao.
Anh khi đó phong quang vô hạn.
Nhiều năm qua, ông biết anh khổ sở, cũng biết anh làm mọi thứ vì ông cùng con gái.
Nhưng một người cha, ông không thể không ích kỷ, ít nhất là vì con gái mình, vì hạnh phúc cả đời của Lục Thạc.
“Chuyện hai đứa… cha đã biết.” Lục Chỉ thẳng người lên tiếng.
Hồ Cửu hơi khựng lại nhưng cũng ngồi phía đối diện.
“Mọi thứ của con, ta cùng Lục Thạc sẽ để lại cho con.

Chúng ta rất biết ơn con trong thời gian qua.” Lục Chỉ tiếp tục nói.
Ông biết nếu để Lục Thạc nói ra sợ rằng sẽ là những câu đau lòng, ông cũng là một người đàn ông.
Ông hiểu rõ, nếu là người con gái mình thương yêu nói ra lời lạnh nhạt, sợ rằng không chỉ là đau lòng không thôi.
Rầm
Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng động lớn.
Hồ Cửu hơi nhíu mày.
“Cha… chờ con một chút.” Anh nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi, Lục Chỉ có cảm giác mất mát, ông cảm thấy có lẽ nếu bỏ lỡ Hồ Cửu sẽ là mất mát to lớn của ông cùng con gái.
“Lục Thạc, con có chắc muốn ly hôn? Hồ Cửu cũng xem như là người tốt.” Lục Chỉ lúc này muốn hỏi rõ con gái mình.
“Cha, con biết anh ấy tốt.

Chỉ là con đã không còn yêu anh ấy nữa, có lẽ lúc đó đã không yêu.” Lục Thạc nhìn theo hướng ánh mắt của cha.
Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm gì đó không hay.
“Tùy con vậy.” Lục Chỉ cũng không nói nữa.
Ông biết đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Dù sao ông cũng không thể ở với con gái cả đời, cũng không thể yên tâm giao cho kẻ lông bông.
Bên ngoài, Hồ Cửu nhìn thấy Hồ Lâm đang chĩa súng vào người Hữu Thủ.

“Dùng súng? Ông được quyền sao?” Hữu Thủ cắn răng nói.
Hồ Lâm luôn thủ sẵn súng trong người, luôn đề phòng bất đắc dĩ.
Chỉ là súng và các vũ khí quân dụng trừ khi là người thi hành nhiệm vụ, hoặc quân nhân, nếu không dù là ai cũng không thể.
Đối với đại gia tộc, nếu bọn họ cần được bảo vệ sẽ thuê những lực lượng có thể dùng vũ khí quân trang.
Không thể tự tiện dùng!
“Hừ, nếu không có thể đối phó chúng mày sao?” Hồ Lâm đắc ý nói.
“Trợ lý Bác, ổn chứ?” Ông ta nhìn trợ lý Bác.
Hắn ta nhìn Hồ Lâm rồi gật đầu, nén đau đứng dậy.
Hữu Thủ đang thủ thế, chờ đợi đợt súng tiếp theo của Hồ Lâm.
“Hồ Cửu! Tao nói cho mày biết, một là mày quỳ xuống xin tao, tự vả vào mặt, hai là tao bắn chết chúng mày.” Hồ Lâm hùng hổ nói.
Hồ Cửu nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Không sao chứ?” Anh nhìn Hữu Thủ, dù gì Hữu Thủ cũng là thuộc hạ của anh, anh không thể để Hữu Thủ vì chuyện ngớ ngẩn mà bị thương.
“Hơi chật vật, nhưng không sao.” Hữu Thủ cười cười trả lời.
Quả thật vừa rồi Hồ Lâm rút súng ra Hữu Thủ vô cùng bất ngờ, những là một quân nhân kinh nghiệm, anh ta có thể đoán được đường súng.
Vì vậy Hữu Thủ cũng thành công tránh được công kích đầu tiên, nhưng vì quá bất ngờ nên anh ta vẫn hơi chật vật.
Chưa kể Hồ Lâm chỉ là kẻ tay ngang tập bắn súng, nên vẫn còn vụng trong việc bắn súng trúng mục tiêu.
Đoàng!
Ầm!
Tiếng động không quá lớn, nhưng với Hồ Lâm và trợ lý Bác có thể nói là quá kinh khủng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi