THẦN LONG Ở RỂ



“Lão Lý, vậy ông nghĩ tôi chờ lâu vậy để làm gì?”
Giọng điệu của Hồ Cửu có chút nguy hiểm.
“Tôi…”
Lão Lý cúi đầu, không dám nói không biết.
Gì chứ?
Đùa ông sao?
Chủ tịch Ôn bên kia tuy là gã ba phải, gió chiều nào theo chiều đó, nhưng lão ta rất biết lấy lòng bọn người nội các cùng lòng dân.
Gốc rễ này không nhỏ, động vào e rằng căn cơ kia không ổn.
“Tôi đưa ông vào nội các làm gì? Xây dựng cho ông vây cánh để làm gì?”
Hồ Cửu hơi lắc đầu nhìn ông ta.
“Chủ tịch Ôn đó căn cơ sâu có bằng gia tộc thế gia? Thẩm gia, Trần gia, Vinh gia, còn có Hồ gia bên kia…ai mà không nhìn chỗ hắn như hổ đói.”
“Lão Lý, ông biết về câu chuyện chú chó thủ lĩnh kéo xe tuyết không?”
“Chỉ cần con thủ lĩnh dẫn đường đúng, có sức mạnh, có sự khôn khéo, thì những con còn lại sẽ đi theo, dùng toàn lực mà đi theo.”
Nói đến đây, Hồ Cửu dừng lại, ngồi vào xe, nhìn Lão Lý.
“Ý ngài là… Tôi sẽ thay thế… chủ tịch Ôn?”
“Đây… tôi sợ mình không đủ lực.”
Lão Lý có chút run rẩy, nếu là một lãnh đạo cấp cao thì ông ta cũng xem như đủ tự tin.
Nhưng là chủ tịch Ban Chính trị lại khác, đây chính là đầu não, cũng là quyền lực thật nhất, cao không kém những vị khác.
Mà Chiến thần ủng hộ, thì Chủ tịch Ban Chính trị càng xem như có thực lực khuấy đảo mọi thứ.
Chỉ là… cái gì cũng cần căn cơ, ông ta căn cơ không sâu, dù tự tin năng lực thì sao chứ?

Còn không bị đám người kia đẩy một phát rớt đài sao?
Đừng nhìn giới chính trị yên bình, chỉ là sóng ngầm không ai thấy mà thôi.
“Trần gia thế nào?”
Hồ Cửu chợt hỏi.
“Trần Nghĩa xem như đã theo chúng ta…”
“Thẩm gia thì sao?”
Lão Lý nghe nhắc đến Thẩm gia thì có chút không rõ ràng.
“Bên Thẩm gia ngoài Thẩm Lương thì quả thực không còn ai có khả năng hơn.”
“Ngày mai tôi sẽ gặp ông ta.”
Hồ Cửu quyết định.
“Túc Trì cùng Hữu Thủ lát nữa sẽ tới nơi.

Họ sẽ tự biết cần làm gì, ông chỉ cần hỗ trợ là được.”
“Vinh gia bên kia… Long chủ xem xét thế nào?”
Nhìn sự kiên quyết của Hồ Cửu, Lão Lý hơi chần chừ hỏi.
“Cứ xem biểu hiện của họ, tôi không định duy trì họ… Chỉ là…”
Hồ Cửu nhớ đến Vinh Thúy Hà.
“Chi hai của Vinh gia năng lực thế nào? Điều tra nhanh cho tôi, ngày mai phải có đầy đủ thông tin trên bàn của tôi.”
“Vâng.”
Nghe xong Lão Lý nhanh chóng gật đầu đi làm.
Về lại căn cứ, dì Thẩm đã dọn dẹp gọn gàng, dù là hai ngày nay không có người thì mọi thứ vẫn tươm tất.
“Cậu chủ, cậu về rồi.”
Ánh mắt dì Thẩm là thật tâm vui mừng.
“Bạch tiểu thư không về đây?”
Hồ Cửu cười dịu một chút, rồi chợt hỏi.
“Cô Bạch chắc đi đâu rồi, từ ngày cậu đi, cô ấy cũng đi.”
“Ừm… tôi hơi đói.”
Nói xong Hồ Cửu thoải mái ngồi xuống ghế.
“Cậu chờ một lát, tôi vừa nấu súp xong.”
Dì Thẩm nhanh chóng bưng lên một chén súp nóng hổi.
“Cậu ăn đi cho nóng.”
Xong rồi bà cười cười rồi lại dọn dẹp.
“Bà ơi, con đói.”
Đứa cháu nhỏ của dì Thẩm vừa dụi mắt vừa đi ra nói.
Nhìn cũng biết cậu bé ngái ngủ.
“Được được, chờ chút.”
“Cháu dì đúng không?”
“Vâng, cậu chủ.”
Dì Thẩm vội chạy lại, đẩy cháu mình ra phía trước.
“Con mau cảm ơn cậu chủ đi, nhờ cậu chú mà bà cháu ta mới tốt được.”
Cậu bé hơi ngơ ngác nhưng cũng làm theo.

“Cảm ơn cậu chủ.”
“Gọi anh là anh Hồ, đừng khách khí quá.”
Hồ Cửu dịu giọng một chút rồi nói.
“Ngồi đây đi, ăn cùng anh.”
Đứa bé nhìn chén súp, cơn đói làm cậu bé thèm thuồng.
‘Dì lấy súp thêm đi, tôi ăn cùng với cậu bé.”
Nhìn sự ngây thơ tinh thuần này của đứa bé, Hồ Cửu hơi có chút mềm lòng.
Quả thực lâu rồi, cũng không còn nhìn thấy vẻ tinh khiết này nữa.
“Này… hay để nó xuống bếp ăn đi.”
Dì Thẩm hơi ngại.
“Dì đừng như thế, thằng bé cũng không nên bị đối xử phân biệt.

Tôi cũng không câu nệ, đã để dì ở đây thì tôi tin dì.

Đứa bé này cũng không đáng bị xem như kẻ dưới.”
Hồ Cửu kiên quyết nói.
Dì Thẩm nghe vậy thì lại xúc động.
“Cảm ơn cậu chủ.

Tôi không biết phải làm sao để đền ơn cậu.”
“Được rồi.

Không sao, lấy súp cho cậu bé đi.”
Hồ Cửu hối thúc dì Thẩm.
Rất nhanh, dì Thẩm đã bưng lên một bát súp nóng hổi thơm phức.
“Ăn đi!”
Hồ Cửu thổi thổi rồi húp một chút, cậu bé tròn xoe mắt nhìn rồi làm theo.
“Cậu thật giống dáng vẻ năm đó của cô chủ.”
“Cô chủ?’
Dì Thẩm làm lâu năm trong Hồ gia, nhà lớn không lên, nhưng ít nhiều cũng biết tí chuyện nhỏ.
“Là mẹ cậu.”
Bà cũng chỉ biết Hồ Cửu cùng Hồ gia có quan hệ, cũng không rõ Hồ Thúy chính là mẹ của anh.
“Chính là em gái của ông Hồ Lâm.

Năm đó cô chủ cũng là người ngoài lạnh trong nóng… nếu không có biến cố kia…”
Bà cảm thán.
Hồ Cửu nghe thấy dì Thẩm nhắc tới mẹ mình thì một tia suy nghĩ lóe lên.
Điều tra ra sao cũng không ra được, anh lại quên dì Thẩm là người làm lâu năm ở Hồ gia, sao lại không biết được chuyện năm đó chứ.
Ít nhiều cũng sẽ có thông tin.
“Năm đó có chuyện gì sao? Sao lại nói như vậy?”
Dì Thẩm thở dài nói.

“Cô chủ vốn dĩ sẽ kết hôn cùng Thẩm Lương của Thẩm gia, tiền đồ vô lượng.

Tôi nghe mọi người nói ông ta vô cùng thích cô chủ.”
“Nhưng sau đó cô chủ bị hãm hại, có thai, rồi đứa bé kia không rõ tung tích.

Chỉ biết sau khi cô chủ về thì bị giam ở biệt thự ngoại ô nào đó.”
Hồ Cửu nghe đến đây thì hơi ngờ vực, không phải năm đó sau khi quay về thì mẹ anh chết vì tai nạn?
Cấp cứu đã qua khỏi nhưng sau đó vẫn chết do di chứng tai nạn, sao lại giam cầm?
“Nhưng Hồ tiểu thư năm đó là mất do di chứng tai nạn.

Sao lại giam cầm?”
Hồ Cửu đột ngột hỏi, làm dì Thẩm giật mình.
“Tôi…”
Bà hơi lo lắng, tuy Hồ gia với bà không tốt, nhưng giữ bí mật cho chủ cũ cũng là đạo đức nghề nghiệp.
“Chuyện này…”
Bà khó xử.
“Dì Thẩm, Hồ Thúy là mẹ tôi.”
Dì Thẩm bất ngờ, bà không ngờ cậu chủ mà mình luôn miệng gọi lại là con của cô chủ năm đó.
Bà nhớ rõ, cô chủ tuy lãnh diễm cao sang, nhìn lạnh lùng, nhưng cô nhiều lần giúp bà rất nhiều.
Ông chủ Hồ Bách Nhân bao lần hành hạ người hầu, cũng là cô ra mặt giải quyết.
Vậy mà…
Là duyên nợ thật mà.
“Dì à, nếu dì biết gì xin nói đi.

Dù sao tôi muốn biết chuyện năm đó…”
Hồ Cửu ánh mắt nóng rực nhìn dì Thẩm.
Bà hơi hơi sợ sệt nhìn đứa cháu nhỏ.
Như hiểu ý dì Thẩm, Hồ Cửu thu lại ánh mắt kia.
“Lát nữa ăn xong, dì lên phòng tôi.

Tôi muốn biết rõ sự tình.”
Nói xong anh lại tiếp tục ăn súp cùng cậu bé.
Một lát sau, Hồ Cửu lên phòng làm việc, anh chờ dì Thẩm, chờ câu trả lời mà nhiều ngày qua anh vẫn đi tìm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi