THẦN MỘ II



Hận Thiên Đê, lúc này đang hóa thành một trượng dài, vội quỳ xuống, xúc động, kính cẩn xưng tụng: “Thần vương tại thượng, cầu trời phù hộ cho thần vương bình an”.
Kim sí đại bàng thần vương năm xưa uy chấn thiên giới, Hận Thiên Đê chẳng qua chỉ là 1 con điểu yêu nhỏ bé, nhưng tất cả các loài chim bay đều biết tới 1 Kim sí đại bàng thần vương chuyên bảo vệ các tu giả loài chim.

Sau khi thần điểu phượng hoàng tộc mất tích, cùng là hoàng tộc loài chim, Kim sí đại bàng thần vương đương nhiên trở thành vua loài chim muông.
Y là 1 thần vương chí tôn một phương, thực lực thâm sâu khó dò.

Nhưng hơn 100 năm trước đột nhiên xuất hiện tin tức y đã chết, một đại thần vương đột nhiên ra đi, thành một vụ án bí ẩn của thiên giới, nhưng không ai biết được ẩn tình bên trong.
Thần nam lại hành lễ, dù vừa mới lên thiên giới, không biết nhiều về sự tích Kim sí đại bàng thần vương, như chỉ cần dựa vào thân phận thần vương, cũng có thể thấy thực lực của y
"Các ngươi không cần đa lễ!" Đại bàng thần vương thở dài pha chút lạc lõng, nói: "Chuyện cũ như mây, mọi thứ đều đã qua”.
"Thần vương, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hận Thiên Đê rất kích động, có thể gặp được cầm vương đáng kính, thực là 1 việc mà đến nằm mơ nó cũng không nghĩ tới.
"Dị tộc tu luyện giả ở thiên giới sinh tồn khó khăn, cầm thú đương nhiên cũng không thể may mắn thoát nổi, năm đó ta vì họ tộc xuất đầu, kết quả đụng phải một địch thủ đáng sợ, cuối cùng do không địch được, trọng thương đào thoát, nếu lúc đó không vì có Quy tiền bối bí mật chuyển ta đến đây, sợ rằng ta đã bị giết chết rồi!"
"Ồ, vị Quy tiền bối quả thật là cao thủ." Tiểu Phượng Hoàng ngây thơ nói.
Kim sí đại bàng thần vương tiếc nuối gật đầu, nói: "Quy tiền bối đã tránh được thần ma đại kiếp khủng khiếp, nhưng một thân tu vi lại bị phế đi ..."
Hận Thiên Đê phẫn nộ: "Thần vương, rốt cuộc kẻ nào làm ngài bị thương?"
Đại bàng thần vương im lặng, cuối cùng thở dài: "Ta bại trong tay Phật Tổ."
"Cái gì?" Hận Thiên Đê phẫn nộ gầm lên: "Đáng nhẽ ta phải sớm nghĩ đến chứ nhỉ, trong Kinh phật mới nhất, người đã bị yêu ma hóa, trở thành ma vương thập ác bất xá trong mắt tăng lữ mới nhập môn”.

"Bọn lừa trọc đó vô cùng dối trá!" Đại bằng thần vương giận dữ: "Năm đó, đệ tử thứ 10 của Phật Tổ gan lớn tày trời, dám bắt 1 con đại bàng điểu trong tộc của ta dâng vào Phật thổ, lại còn nói hoa mỹ là thu làm hộ giáo pháp vương, nhưng thật ra chỉ làm nô dịch.

Kết quả, đại bàng điểu đó không chịu nhục, tự sát mà chết.


Ta vì thế mà tức giận tìm Phật Tổ lý luận, kết quả....!lại phải trốn vào đây.

Không ngờ lũ lừa trọc này lại vô sỉ tới mức đó.

Đám trắng đen đảo lộn, vô sỉ nói xấu ta, bọn lừa trọc đáng chết!"
Kim sí đại bàng thần vương phẫn nộ, kể hết chân tướng, y gào rít: "Ta tự mình lập thần mộ, chứng minh rằng ta đã chết.

Nhưng sớm muốn gì sẽ có ngày ta hồi sinh đánh vào Phật thổ, trả hết mối hận, mối nhục này!"
Bọn Thần Nam trong lòng chợt lạnh, hoài nghi về mục đích Đại bàng thần vương bắt chúng thu thập 13 viên xá lợi, không phải là muốn mượn tay bọn họ đả kích Phật Tổ sao?
Kim sí đại bàng thần vương tựa hồ đọc được tâm tư của bọn hắn, con mắt duy nhất phát ra một đạo kim quang, lạnh lùng quét về phía Thần Nam: "Hừ, bằng thực lực các người không làm gì được Phật thổ đâu, đừng nghĩ rằng ta lợi dụng các người.

Nếu không vì Quy tiền bối muốn ta giúp sức, ta quản chuyện này làm gì.

Nói cho cùng, bởi vị ta với Phật thổ có mối thù không đội trời chung, cho nên các ngươi mới được lợi.

Nếu như các ngươi thực sự có thủ đoạn, đến lúc cần ta sẽ giúp các ngươi một tay.”
"Đa tạ thần vương!"
Ðại bàng thần vương nhìn về phía Hận Thiên Đê, trầm giọng nói: “Ngươi dường như có huyết thống của đại bàng tộc trong người, mặc dù đã rất nhạt, nhưng rốt cuộc vẫn là hậu duệ của đại bàng tộc.

Ngươi ở lại đây, ta sẽ dậy ngươi vài chiêu."

Hận Thiên đệ kích động run rẩy không ngừng, Thần Nam nhắc nó: "Còn không mau đa tạ Thần vương."
"Đa tạ Thần vương, ta sẽ không khiến người phải thất vọng!"
Ngay sau đó, Đại bàng Thần vương quay sang nhìn Tiểu Phượng Hoàng trên vai Thần Nam, không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Nhưng trong mắt Tiểu Phượng Hoàng, nửa bộ mặt xương khô nhìn thật đáng sợ, nó sợ hãi đề phòng, run giọng nói: "Ngươi...muốn gì...!Ta ….ta rất lợi hại!"
"Ha ha..." Đại bàng thần vương cười to: "Ngươi và ta đều là hoàng tộc loài chim, ngươi nhát gan như vậy thì làm được gì? Ngươi cũng phải ở lại đây, ta sẽ dạy ngươi làm thế nào để thành thần vương, nếu như có một ngày ta chiến tử, ngươi sớm muộn cũng phải trở thành vua của loài chim.
"Không, ta...!không muốn lưu lại" Tiểu Phượng Hoàng khiếp sợ trốn sau lưng Thần Nam, chỉ lộ ra nửa cái đầu lén nhìn.
"Tại sao? Ta muốn giúp ngươi tu luyện."
Tiểu Phượng Hoàng như một đứa trẻ, sợ hãi nói: "Ta...!sợ ngươi giết ta, trong sơn cốc ta đã thấy rất nhiều hài cốt"
"Ha ha...!Ngươi quả là một đứa trẻ đáng yêu.

Yên tâm, ta không giết người vô tội, nhưng thần linh không phải do ta giết, nơi này chỉ là một di tích của chiến trường cổ, do đó mới nhiều xương như vậy."
Thần Nam bái biệt Đại bàng Thần vương, mang theo hai con rồng đi ra ngoài sơn cốc.
Kim sí đại bàng thần vương nhìn theo Thần Nam, rồi lại nhìn Tiểu Phượng Hoàng đang khiếp đảm ở bên, trầm tư một lúc rồi đột nhiên gọi:
"Đợi một chút"
Thần Nam quay người lại hỏi: "Thần vương có gì phân phó?"
"Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm sẽ bình an xuất nhập Phật thổ?"
"Vãn bối không chắc chắn một chút nào cả, nhưng vãn bối có trực giác rằng nhất định có thể đoạt được 13 viên xá lợi trong truyền thuyết đó."
"Được, đã vậy, ta tặng ngươi một phần chắc chắn, tặng ngươi một phần đại lễ!"
Trên tấm bia đá lớn, Đại bàng Thần vương đột nhiên phát ra một cỗ thao thiên thần diễm, mái tóc vàng dựng ngược lên, độc nhãn phát ra ánh sáng rực rỡ, cả người ngập tràn kim quang chói mắt, soi tỏ cả bầu trời.


Lực lượng mạnh mẽ lan tỏa, cả tòa sơn cốc rung chuyển, khí thế Thần vương quả thật thâm sâu khó dò!"
"A ……"
Đại bàng thần vương gầm lên một tiếng, một đôi cánh kim sắc bay ra từ trong cơ thể y, nhập vào hai vai Thần Nam.

"A ……"
Thần Nam thống khổ la lên, bay vọt lên trời cao lăn lộn một hồi, một lúc sau mới ổn định trở lại.

Tử kim thần long há hốc miệng, rỏ dãi ghen tị, Long bảo bảo tò mò trợn tròn mắt.
Thần Nam hiểu đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ cần vận chút lực, đôi kim sắc quang dực thần vũ sẽ hiện ra, chỉ cần một ý niệm, hắn có thể từ một địa phương lập tức xuất hiện tại một địa phương khác.
Đây chính là Thế gian cực hạn thần tốc, có lẽ trong trời đất ít người bì kịp.
"Tiền bối...!ngài..." Thần Nam xúc động
"Cực tốc” là pháp tắc của ta, dù còn xa mới đạt được thiên chi cực cảnh, nhưng tại tam giới mà nói, nếu ta nhận đứng thứ hai, thì không kẻ nào dám nhận là thứ nhất.

Ngươi không cần phải cảm tạ, tuy ta tặng ngươi đại bàng thần dực do ta luyện hoá, nhưng ta vẫn sở hữu cực tốc pháp tắc, tốc độ vẫn là tam giới đệ nhất.

Về phần ngươi, nếu có thể phát huy được toàn bộ uy lực của thần dực, trong tam giới chỉ có vài người có thể đuổi kịp ngươi.

Ta mơ hồ cảm thấy ngươi có thể khiến cho lũ đầu trọc kia nếm chút khổ sở, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng!"
Lúc này, nỗi xúc động và cảm kích của Thần Nam khó có thể diễn tả bằng lời, đột nhiên có thể đứng đầu tam giới về tốc độ, điều này chẳng khác gì hắn có thêm một sinh mệnh nữa.

Nếu có gặp phải cường địch, không đánh được thì vẫn có thể thoát thân
Tử kim thần long đứng bên cạnh ánh mắt đầy ghen tỵ.


Mặc dù Thần long đều có tốc độ mà tất cả các thần linh đều mơ ước, nhưng so với tốc độ khủng bố của Đại bàng thần điểu "giang cánh một lần chín vạn dặm" thì chẳng khác gì đom đóm so với ánh mặt trời.
Đại bàng thần vương hướng về Thần Nam khoát tay, ý bảo không cần phải nói thêm gì.

Thần Nam cúi đầu thi lễ, rồi dắt hai con rồng nhanh chóng rời đi.
Hận Thiên Đê ở phía sau hét theo: "Thượng tiên đi đường cẩn thận, bảo trọng… "
Tiểu phượng hoàng nước mắt ràn rụa, vẫy cánh tạm biệt, bộ dạng vô cùng đáng thương: "Thần Nam, Tiểu Long ca các ngươi nhớ sớm trở lại đón ta nha..."
Vừa ra khỏi sơn cốc, Tử kim thần long gào lên một tiếng: “Tiểu tử, ngươi đã có được tốc độ mà chúng thần tam giới đều ghen tị, sau này ngươi phải cõng ta bay....!Grào..."
"A...!đại thần côn tại thượng, Thần Nam lại có được đôi cánh ánh sáng, thật là không tin được”.

Tiểu Long lắc lư bay qua bay lại quanh người Thần Nam lẩm bẩm, tựa hồ như đang so sánh với đôi cánh kim sắc của nó, dáng vẻ vô cùng buồn cười.
Rời khỏi sơn cốc ẩn cư của Đại bàng Thần vương, Thần Nam bắt đầu suy nghĩ xem phải dùng kế sách gì để tiến vào Phật thổ.
Mặc dù chỉ một thời gian ngắn tiếp xúc, nhưng đủ để Thần Nam cảm nhận được Đại bằng thần vương là một kẻ thẳng thắn, mà đối phương lại có đại ân với hắn.

Hơn nữa theo lời của Hận Thiên Đê, Phật thổ lại toàn lừa dối như thế.

Thần Nam thấy cần phải đại náo một phen, nhưng không phải chỉ là cái dũng của kẻ thất phu, hắn đã nghĩ ra một kế sách vô cùng tàn độc.
"Đi...!bây giờ chúng ta đi kiểm chứng, nếu bọn đầu trọc đúng như những gì Hận Thiên Đê nói, thì đừng trách ta không khách khí!"
Thời gian khẩn bách, sau khi Thần Nam tìm hiểu mọi chuyện, hắn đã tính xong làm thế nào đại náo Phật thổ.
"Thái thượng vong tình lục" bị hắn đọc ngược từ dưới lên, ghi nhớ trong lòng, hắn không dám đọc xuôi, sợ không cẩn thận sẽ chìm đắm vào trong đó, sau đó không thể thoát ra, đi vào vết xe đổ của Vũ Hinh.

Không hiểu quyển ma thư này làm bằng cái gì, Thần Nam dùng Lôi thần kiếm, tốn rất nhiều công sức mới cắt làm mấy phần.
Cuối cùng Thần Nam giơ lên quyển cổ thư tàn khuyết lên, cười lạnh: "Thái thượng vong tình lục trầm tịch đã quá lâu, bây giờ đã đến lúc nhìn thấy ánh mặt trời ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi