THẦN MỘ II



Cách đây không lâu, Thần Nam từng giao Nạp Lan Nhược Thủy cho Đại Ma chiếu cố, sắp đến lúc phải đón về.

Vũ Hinh, Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi, Nạp Lan Nhược Thủy mà đối diện ắt khiến hắn vô cùng khó xử.
Theo tình cảm, hắn sẵn sàng bỏ tất để đi cùng Vũ Hinh nhưng giờ Mộng Khả Nhi đang có thai, Đạm Đài Tuyền hình như có liên quan rất lớn đến hắn, nếu để mọi sự vỡ lở ắt sẽ náo loạn.
Hào quang từ thể nội Vũ Hinh phát ra, hào quang bảy sắc bao quanh nàng, bạch y phơ phất, thần thái thu thủy dáng như ngọc, thu hết linh khí thiên địa vào mình.
Đạm Đài Tuyền cạnh đó cũng tuyệt đại tư dung, vĩnh viễn mĩ lệ xuất trần, làn mi cong cong, sống mũi nhô cao, môi đỏ thắm, hàm răng như ngọc, đẹp đến mơ hồ.
Hai nàng được Thiên giới tôn là thiên kiêu song nữ, vô luận về tư dung hay thực lực đều hiếm kẻ sánh nổi.
Hai người như chị em ruột, cười nói liên tục, vô cùng thân thiết.
Nhân cơ hội này, Thần Nam vội truyền âm cho Đại Ma: “Ma huynh vẫn khỏe chứ, Nhược Thủy hiện ở đâu?”
Đại Ma tựa hồ nhận ra hắn đang lo lắng, dùng thần thức truyền âm: “Đã về Tây phương Thiên giới.”
“A, sao lại như vậy?” Thần Nam cả kinh nhưng không hỏi Nạp Lan Nhược Thủy về Thiên giới thế nào.

Lúc trước hắn dùng Khốn Thần chỉ nhưng không tận lực, biết không thể phong ấn một Thần Vương lâu dài, chỉ mong khi Nạp Lan Nhược Thủy tỉnh lại sẽ bình tâm suy tính, không thể về Thiên giới ngay.

Hiện tại chắc có biến.
Đại Ma nói tiếp: “Hiện tại thiên địa đại biến, xem ra chấp pháp giả như ta nên rút lui, thiên địa quán thông nhiều không gian thông đạo, không thể cứ thấy thần linh là giết, chỉ cần họ không hoành hành tại Nhân gian là được.”
Thần Nam đề nghị: “Ma huynh nên cùng bọn ta, hàng ngày có thể thỉnh giáo võ kĩ, có biến cũng chiếu ứng được cho nhau.”
“Được.”
Thần Nam thấy Đại Ma không để tâm lắm đến thiên địa đại biến, liền hỏi với vẻ kỳ quái: “Đại Ma, huynh có biết vì sao thiên địa phát sinh kịch biến?”
“Không rõ lắm.

Trước khi xảy ra, sư phụ từng nhập mộng cho ta biết thiên địa có thể có kịch biến phát sinh.”

“A, sư phụ… huynh dự cảm được?” Thần Nam cả kinh, sư phụ Đại Ma thật ra là ai? Dự cảm được cả việc như thế ắt thần thông quảng đại, có bị Ma Chủ “mời đi” không?
Đoạn hắn nghĩ đến một khả năng khác, buột miệng hỏi: “Đại Ma, sư phụ huynh là ai? Có phải một ngân phát thanh niên nam tử?”
“Không, hình như là một hắc phát nam tử.

Người thường xuất hiện trong mộng, ta chưa từng chân chính gặp mặt nên khó tả dung mạo.”
Mồ hôi như tắm.
Sư phụ Đại Ma tất phải là nhân vật siêu tuyệt, chỉ dựa vào nhập mộng mà dạy được một đồ đệ thế này, chắc với thực lực đó phải vào đệ tam giới.

Nhưng khả năng hãn hữu là y lọt lưới.

Sau này phải cần Đại Ma chứng thực mới được.
Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền đàm luận rất thoải mái, cùng bay đến gần Thần Nam.

Khóe miệng Vũ Hinh mỉm cười, vừa ngây thơ, lại đượm nét tinh nghịch, nụ cười mỉm này khiến Thần Nam xao động.
Nàng bảo hắn: “Đạm Đài tỷ tỷ và ta quyết định ở cạnh nhau một thời gian.”
Đạm Đài Tuyền hơi mỉm cười, tuyệt sắc khiến trăm hoa lu mờ: “Ta muốn ở lại Nhân gian một thời gian.”
Thần Nam hơi kinh ngạc, nhưng lại thở phào ngay: “Hay lắm, phi thường hoan nghênh.”
Bất kể nàng không phải Vũ Hinh ngày xưa, chỉ cần cùng nàng trùng phùng một thời gian là hắn vô cùng vui sướng, cả nhóm tiến về phía đông đến Côn Luân Huyền giới.
Tthiên địa đại loạn, Thần Nam quyết định đến yêu tộc thánh địa, đợi sự tình phát triển.
Cả nhóm hợp lại, tạo thành một lực lượng đáng kể trong thiên địa.
Trừ Cổ Tư ra, Thần Nam, Long Bảo Bảo, Đạm Đài Tuyền, Vũ Hinh, Đại Ma, con rồng du côn đều là Thần Vương, hợp lại ắt thừa khả năng so kè với một nhóm cao thủ, kể cả địch thủ là Thần Vương cũng không ngại.
Côn Luân sơn trải dài ngàn dặm, trong núi cây cối xanh rờn như biển, đâu đâu cũng thấy cây cối mơn mởn sinh cơ.

Mẫu đơn cốc diễm lệ, mai khôi sơn rừng rực, lan thảo nhai thâm u, liên hoa hồ xuất trần, trong núi mĩ cảnh vô số, khác nào Nhân gian thánh thổ.
Cổ thụ bạt ngàn, hoa tươi đua nở, cỏ xanh mênh mang, mùi thơm nức mũi phiêu đãng trong núi, có rất nhiều dị thú họ chưa thấy, chưa nghe qua, tất cả đều đẹp như thi như họa.
Mỗi lần đến đây, Thần Nam đều chìm trong cảm xúc khôn tả, ở đây có quá nhiều nơi gắn bó với hắn.
Thân ảnh buồn bã đó vạn năm trước đã vào Bách Hoa cốc rồi tử biệt với hắn… vạn năm sau tìm lại, vẫn là nỗi đau câm lặng đó, ngọc thạch vỡ vụn lộ ra hàng chữ “Yêu chàng vạn năm”, mỗi lần nhớ lại hắn đều có cảm giác đau lòng.
Dù đã gặp linh thi Vũ Hinh, thấy tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, trùng phùng Thiên giới Vũ Hinh, nhưng với hắn vẫn còn nhiều ân hận, họ đều không phải Vũ Hinh chân chính.
Họ có dung mạo của Vũ Hinh nhưng tư tưởng lại khác, nói chung không phải là nàng chân chính.
Mỗi lần vào Côn Luân thánh địa, hắn đều có cảm giác hoảng sợ, đây là nơi cắt đứt một đoạn tình cảm trọng yếu nhất đời hắn.

Hắn không biết mình còn được gặp lại cô bé ấm áp như ánh nắng, dịu dàng như nước biển, tươi tắn hơn hoa tươi nở rộ lúc xuân về tuyết tan không.
Một vạn năm đã qua, người và vật đều không còn, Vũ Hinh để lại quá nhiều câu hỏi mà hắn không biết, liệu còn gặp được Vũ Hinh chân chính không, hắn sợ rằng lần từ biệt vạn năm trước là vĩnh biệt.
Thoáng chốc, bọn hắn bay đến Bách Hoa cốc, tất cả đều trống trơn, Bách Hoa cốc đã bị mấy lão yêu quái dùng đại pháp lực đưa vào Côn Luân Huyền giới.
Nhưng nơi đó vẫn có ma lực kinh nhân khiến Thần Nam không tự chủ dừng lại, nói với Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo: “Các ngươi thuộc đường, đưa các quý khách vào yêu tộc thánh địa, ta đến sau.”
Hắn đáp xuống, lặng lẽ đứng trên vùng đất trống, dụng tâm cảm thụ những dấu tích của Vũ Hinh.
“Yêu chàng vạn năm.”
Hắn tưởng tượng được cảnh tương bi thương vạn năm trước nàng rơi lệ khắc lại hàng chữ này, loáng tháng nghe thấy tiếng thầm thì bi thiết vọng về.
Đó là điểm kết thúc? Hay lại là một vòng tròn mới?
Hắn không phải người hay vương vấn nhưng lúc này không tự chủ được hồi ức lại, có những người hoặc vật vĩnh viễn không thể quên.
Từng bức tranh nhuộm máu lấp lóe trong lòng.

Hắn hú vang, lao vút lên, bay về phía yêu tộc thánh địa.

Mỗi lần nhớ lại, hắn đều có cảm giác muốn khóc.

Hắn nào phải kẻ yếu đuối, có thể trường đao hướng thiên, nhướng mày đối diện với thần ma dày đặc, dù máu nhuộm chiến bào, không giữ được tính mạng cũng có thể uống rượu nồng, liều mạng chiến đấu, mà vẫn không chống nổi mấy hình ảnh đầy huyết lệ đó.
“Muội tên Vũ Hinh, được sư phụ tìm thấy trong bụi cây vào đêm mưa…”
“Lúc… huynh già đi, còn nhớ… một cô bé… tên Vũ Hinh….”
….
Hắn cố khép hồi ức tiến vào yêu tộc thánh địa.
Khung cảnh xa xa nhiệt náo, đầy sắc màu ấm áp.
Hai con rồng đã coi đây là hậu hoa viên nhà mình, không biết kéo Cổ Tư đi gây họa ở đâu.

Đại Ma vẫn nghiêm nghiêm nghị nghị, được Nê Nhân và La Sâm mời đi, Đạm Đài Tuyền đang giao đàm với Đoan Mộc.
Thiên giới Vũ Hinh lại đang cười nói với một tiểu nữ hài hoạt bát khả ái: Tiểu Thần Hi, tiếng cười trong veo của cô bé đầy niềm vui.
“Vũ Hinh tỷ tỷ đến từ Thiên giới, không phải Vũ Hinh tỷ tỷ kia sao? Tỷ lần đầu đến đây sao biết muội tên Thần Hi?”
Lời cô bé khiến Thần Nam chú ý, hơi biến sắc.
“Tỷ tỷ nghe người ta gọi mới biết.” Thiên giới Vũ Hinh mỉm cười đáp lời, ôm Thần Hi mũm mĩm như búp bê vào lòng.
“Vậy sao? Sao vừa nãy muội không nghe ai gọi mình.” Tiểu Thần Hi hơi mơ hồ nhưng lại bật cười cao hứng ngay, trò chuyện thân tình với Vũ Hinh, tiểu thiên sứ nhanh chóng đem tâm tình khoái lạc truyền cho người khác.
“Ca ca …”
Tiểu Thần Hi đã nghe nói Thần Nam quay về, tỏ ra vô cùng cao hứng, lập tức bay đến chỗ hắn.

Hiện tại cô bé có thể nhảy xa mười mấy trượng như tiểu tiên tử đang múa, xem ra ở cùng mấy lão yêu quái, tu vi đã tăng cao.
Thiên địa đại biến, mấy đại cao thủ đến sống khiến thánh địa yêu tộc tăng hẳn về thực lực, Côn Luân Huyền giới nhiệt liệt hoan nghênh, trong lúc đại loạn này, sức mạnh đồng nghĩa với giữ được an lạc tường hòa.
Đương nhiên, chúng yêu không hoan nghênh hai con rồng, Côn Luân đại hại, tiểu hại nổi danh đã quay lại khiến không ít kẻ nhức óc, lại đề phòng như phòng tặc.
An trí xong xuôi, Thần Nam tiến vào nội thiên địa, luyện hóa sinh mệnh chi đan của Thi Hoàng, năm viên của hạt giống Thi Hoàng và tám viên của Thiên giới Thi Hoàng.
Thi Hoàng đã tiến sát Thần Hoàng cảnh giới, Thi Hoàng đan hơn hẳn Thần Vương đảm.
Hắn muốn luyện hóa rồi đưa vào thể nội hài nhi nhằm đảm bảo an toàn cho tiểu sinh mệnh.
Hắn từng nghe Lão bạo quân Khôn Đức nói, với công lực của Mộng Khả Nhi không thể luyện hóa tiểu sinh mệnh nhưng đổi lạ là Đạm Đài Tuyền ắt khó nói, trừ phi tiểu sinh mệnh hấp thu sinh mệnh chi năng thật lớn.
“Tiểu tử khi sư diệt tổ, sai rồi, phải đẩy vào khắp kinh mạch cốt tủy đệ thập nhất nhân để sinh mệnh chi năng phân bố đến mỗi thốn huyết nhục chứ không đơn giản đẩy vào thân thể là xong.”
“Tên tiểu tử trời đánh kia, làm theo ta bảo, khiến một phần ánh sáng phát ra mười phần nhiệt, chứ không phải mười phần ánh sáng một phần nhiệt.”

Mộng Khả Nhi bị phong bế huyệt đạo, không biết gì nữa nhưng hai vị lão tổ Thần gia liên tục mắng khiến Thần Nam mồ hôi đầy đầu, bất quá đó toàn là những lời quý giá, hắn tiếp thu vô điều kiện.
Ngũ tổ đưa cánh tay mũm mĩm ra vỗ lên Thần Nam đang quỳ: “Tiểu tử khi sư diệt tổ, ngươi phải học nhiều thứ lắm, lúc nào rỗi đến chúng ta sẽ dạy ngươi.”
“Vâng, vâng, vâng.”
Thần Nam không thể mắng họ, đành phải kính lễ, quả là hai tổ tông sống khiến người ta nhức óc.
Đưa mười ba viên sinh mệnh thần đan luyện hóa vào thể nội tiểu sinh mệnh, Tứ tổ và Ngũ tổ cho hắn biết, trừ phi có người giết Mộng Khả Nhi, bằng không không thể luyện hóa được nó nữa.
Thần Nam từ nội thiên địa ra, được biết có Đạm Đài Tuyền đến tìm, nàng ta nói toẹt ra ngay: “Thần Nam, ta biết Mộng Khả Nhi ở trong nội thiên địa của ngươi, vì sao không giao cho ta.”
Thần Nam tắt tiếng, hiện tại phải làm sao? Nếu để nàng ta biết Mộng Khả Nhi có thai, chắc sẽ trở mặt với hắn ngay.
Đạm Đài Tuyền nói tiếp: “Ta nghĩ ngươi sẽ không để ta thất vọng.

Chúng ta là bằng hữu, vạn năm trước đã thế, hiện giờ và tương lai vẫn vậy.

Có một việc ta phải đề tỉnh ngươi, Thiên giới Vũ Hinh không phải là Vũ Hinh trước kia.”
“Ta biết.”
“Ngươi không hiểu gì cả.

Có biết vì sao nàng ta đến Côn Luân Huyền giới không? Vì muốn cắt đứt một đoạn trần duyên rồi lạ biến hóa.”
“Ngươi nói là nàng mỗi lần tăng tiến công lực một tầng lại biến hóa một thân thể?”
“Đúng, là biến hóa một loại nhân cách mới đúng.

Không ai hiểu Thái Thượng vong tình lục hơn ta, đó là một loại chung cực tu luyện pháp môn, thông qua mỗi lần biến hóa sẽ không ngừng tự hoàn thiện.

Khiến tu luyện giả tiến hóa dần vào hoàn mỹ, không còn sơ hở nữa.

Không chỉ nhục thân đạt đến mức vô địch mà tinh thần cũng đạt đến thái thượng chi cảnh.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi