THẦN MỘ II



Đông Hải mênh mang, sóng biếc trập trùng.
Chim biển bay cao, cự ngư nhảy múa tạo thành bức tranh vô cùng sinh động hài hòa.
Biển lớn vô tận, sóng dâng ngút ngàn, đứng trước biển lại thấy con người nhỏ bé.
Tâm cảnh bất đồng, tư tưởng cũng khác.
Trước đây Thần Nam cho chúi mũi vào chiến đấu, giờ đối diện với mặt biển mênh mông, cảm giác của hắn đều đứng từ góc độ chiến đầu, làm sao lợi dụng sóng biển trong lúc chiến đấu phát huy tác dụng, bố cục trên biển thế nào.
Sau ba tháng điều chỉnh, tâm cảnh của hắn bình tĩnh hơn nhiều, thấy mặt biển hùng tráng, tình cảm cũng biến hóa.

Từ mặt biển hắn nghĩ về tinh không rồi hướng sang vũ trụ, cùng không gian vô tận.

Tiếp đó nghĩ về thời gian vĩnh hằng…
“Muốn đề thăng tu luyện cảnh giới, không thể thiếu sinh tử đại chiến.

Thu hoạch trong đại chiến sẽ chìm sâu, khi ta từ trong núi xương sông máu bước ra, tiến vào thinh không thanh tân khác ắt sẽ cảm ngộ.

Tu luyện giả chân chính không chỉ cần máu và cái chết khảo nghiệm, mà cả nhiều tầng cảm ngộ đằm sâu.”
Bọn hắn đổi kế hoạch, không ra biển tìm Long Vũ ngay mà ở lại bờ biển.
Mỗi ngày, hắn đều nhìn biển lớn vô tận, quan sát sóng lớn yên lặng, nhìn nước triều lên xuống…
Năm, sáu ngày sau, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo không chịu nổi, kéo Cổ Tư chưa từng ra biển lang thang dọc bờ biển.
Ngày thứ mười, Tử Kim thần long không chịu nổi nữa, oán hận nói với Thần Nam: “Tiểu tử ngươi ngơ ngẩn cái gì, cả ngày ngồi ngây ra, có gì hay đâu nhỉ?”
“Con lươn ngươi đã tiến vào Thần Vương lĩnh vực, có thời gian nên cảm ngộ thiên địa biến hóa, tĩnh tâm lại sẽ có ích cho tu luyện.”
“Dừng, long đại gia ngày nào chẳng cảm khái, biển toàn là nước, tuấn mã có bốn chân, mỹ nữ tươi đẹp.

Có cái gì mà cảm ngộ?”
Thần Nam chỉ biết cười khổ, tâm tính của Tử Kim thần long mà muốn tĩnh tâm cảm ngộ ắt bằng đánh đố.

Nhưng hắn không lo lắng, mỗi người mỗi tình, lão long thích nghi lăn lộn trong hồng trần, cũng như Long Bảo Bảo và Cổ Tư, con đường tu luyện khác hẳn, không thể ép đi theo con đường của hắn.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và hắn náo loạn một lúc rồi hai con rồng đi ngay.
Hắn lại minh ngộ thêm mấy ngày, cảm giác thu hoạch rất lớn, đương nhiên không phải trong mấy ngày này tu vi tăng ngay, loại minh ngộ này là một dạng tu luyện tinh thần.

Thời gian nối nhau qua đi.
Hai chục ngày sau, hắn vươn vai đứng dậy, lẩm bẩm: “Sau đao quang kiếm ảnh, huyết vũ tinh phong phải là một quãng lắng mình, thu hoạch.

Cây cỏ xanh tươi rồi sẽ lớn lên, cũng là một loại minh ngộ.

Nghe mãnh hổ gầm, hạc vang ngâm xướng cũng được dìu dắt tiến lên.”
Cả bọn bay vào đại hải mênh mang, theo đường Tiềm Long chỉ đi tìm Phiêu Diêu phong.
Phiêu Diêu phong là một nơi đầy màu sắc truyền kỳ, là thành địa thiên hạ đều biết tới từ vạn năm trước, tương truyền có cổ tiên nhân cư trú, là thiên môn kỳ dị nối với Thiên giới.
Bọn Thần Nam tìm thấy trong vùng biển sâu vô tận bảy hòn đảo, phân bố rất có quy luật, đứng trên mây nhìn xuống thấy chúng bày theo hình bắc đẩu thất tinh.
Thần Nam nói: “Là đây.”
Long Bảo Bảo hiếu kì: “Ta không thấy đỉnh núi, gọi là Thất Tinh đảo không được sao? Hà cớ phải gọi là Phiêu Diêu phong?”
Tử Kim thần long dương dương đắc ý: “Tiểu đậu đinh cần học hành tử tế, cần phải làm một con Thiên Long có lý tưởng, có văn hóa mới được.

Đảo ở dưới chỉ là ảo giác, lúc tiến vào mới thấy thiên địa trong trận pháp kỳ diệu thế nào.”
Đúng như con rồng du côn nói, ở đó có một hoang cổ đại trận che kín hải cảnh vào trong.
Bọn Thần Nam đáp xuống, quanh co mấy lần, liên tục đổi phương vị, sau cùng cũng vào được vùng thiên địa kỳ dị đó.
Bên trong cũng có bảy hòn đảo nhưng đứng gần nhau hơn nhìn từ trên cao nhiều, bảy hòn đảo gần như đứng sát nhau, khoảng cách không quá ngàn thước, thành hình bắc đẩu thất tinh.
Ở giữa mỗi hòn đảo đều có một đỉnh núi cao ngập mây, nhưng chúng có phần hơi kỳ dị, nên gọi là thông thiên chi trụ mới đúng.

Đường kính của chúng không quá ba trăm thước, từ chân lên đỉnh đều chằn chặn, như bảy thạch trụ cắm trên hải đảo.
Trên bảy cây thông thiên chi trụ không có nửa ngọn cỏ, trọc lông lốc, vươn thẳng lên cao, từ xa nhìn lại vô cùng đặc dị.
Bảy cây trụ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, bên trên có dấu sét đánh, dấu đao, phủ chém vào nhưng vẫn đứng sừng sững, nhuộm đẫm tuế nguyệt phong sương, cơ hồ tồn tại từ tuyên cổ đến nay.
Trên bảy hòn đảo lại xanh rờn, cổ thụ chọc trời mọc khắp nơi, dị thú gầm gào chấn thiên, lúc thấy cự hùng cao mười trượng từ sơn lâm ra, Long Bảo Bảo nhìn chằm chằm vào bàn tay béo mẫm của nó, nước miếng chảy ào ào.
Cạnh bảy tòa chủ đảo còn có một tiểu đảo, bên trên hoa tươi mơn mởn, không có cây cối hay cự thú mà là một hòn đảo gồm trăm hoa đua nở lúc xuân về.
Trên đảo trăm hoa đua nở, màu sắc rực rỡ, nhìn từ xa như bức tranh cẩm tú, đẹp đến mê người.
Chầm chậm đến gần sẽ nghe thấy tiếng chim hót, đập vào mắt là hồ điệp bay múa, ong mật vo ve.

Mùi thơm nức mũi phả vào mặt, ở đây như đồng thoại thế giới, đượm khí tức vui vẻ, tường hòa.

Hai con rồng mắt sáng lên, không quan tâm tới cảnh sắc phồn hoa như gấm mà nhìn vào quả viên.
Long Bảo Bảo nuốt nước bọt ừng ực, lẩm bẩm: “Nhiều chu quả quá, có cả linh lung hỏa liên, thất bảo tiên đào, tử kim linh chi.

Ta… ta thích quá… cảm động quá.”
Nó thèm ăn đến mức nhắm tít mắt lại, bay thẳng về phía đó.
Tử Kim thần long cũng láo liên cặp mắt, cùng bám theo Long Bảo Bảo.
Thần Nam đuổi theo, gõ hai cái thật mạnh để chúng tỉnh lại.

Hiển nhiên, đảo này có người cư trú, tiên quả viên được người ta tận tâm chăm sóc, nếu để hai họa hại tiến vào, có trời mới biết số thiên tài địa bảo này còn lại bao nhiêu.
“Các ngươi yên lặng một chút cho ta nhờ được không?”
Tiểu long làu bàu: “Là bản tính của ta.”
“Đúng, đó là bản tính của ta.” Tử Kim thần long phụ họa.
Đương nhiên cả hai không chịu ngã lòng.
“Các ngươi đừng có gây họa được không?” Thần Nam nhìn quanh quất, nhỏ giọng nói với hai con rồng: “Lúc chúng ta đi… khục, lúc đó mang theo một chút, khục, hiểu chưa.”
Hắn cũng có cách nghĩ bất lương này khiến hai con rồng cười hăng hắc.
Cổ Tư ở cạnh á khẩu nhìn ba tên đại bất lương.
Lúc đó, trong đao nhanh chóng có hai bóng người bay tới chỗ họ.
Đó là hai người khá trẻ.

Nam anh tuấn tiêu sái, nữ mĩ mạo như hoa, bất quá Thần Nam không coi họ là thiếu nam, thiếu nữ bởi trong mắt đối phương lóe lên ánh sáng thành thục của người đã trải nghiệm nhiều.

Đó là hai tiên nhân đạt đến bất tử chi cảnh.
Xen ra lời đồn không sai, Phiêu Diêu phong này quả là tiên địa, có cao thủ tiên nhân cư trú.
“Ai đến vậy?” Nam tử lên tiếng, lời lẽ bình hòa, không có tư thái kiêu ngạo như đệ tử cao môn đại phái.
Thần Nam gật đầu: “Ta tên Thần Nam đến đây tìm một vị bằng hữu là đệ tử quý phải, tên Long Vũ.”
“A, ngươi tìm Long Vũ, đợi chút.” Hai người nhanh chóng lao đi.
Không lâu sau một thân ảnh tuyệt mỹ như hành vân lưu thủy tiêu sái bay tới.
Long Vũ tuyệt mỹ vẫn tiêu sái như vậy, vẻ đẹp của nàng khác hẳn mọi người, không có vẻ yếu đuối giả tạo của các thiếu nữ, lời lẽ cử chỉ ưu nhã mà sảng khoái, dù đứng giữa trăm ngàn mỹ nữ vẫn khiến người ta cảm giác được nét đặc biệt: vĩnh viễn tự tin như ánh dương quang.

Long Vũ lúc này không còn là cô bé tóc ngắn, mái tóc đen dài buông xuống như thác nước, lấp lánh hào quang.
Dung nhan như ngọc sáng dịu dàng, đôi mắt trong veo hiện lên nụ cười, chiếc mũi yêu kiều hơi nhăn lại, cặp môi đỏ khẽ bĩu, lộ ra hàm răng trắng muốt như trân châu, nói với Thần Nam: “Nói mà không giữ lời, giờ mới tới thăm muội.”
Nàng giơ tay, búng lên trán Thần Nam thật dứt khoát, chỉ có nữ tử như Long Vũ mới chào nhau kiểu đó, vĩnh viễn khác hẳn tất cả.
Long Vũ thần thái phơi phới, phong thái tự tin, độc nhất vô nhị.
Tuy Thần Nam không thật sự hứa sẽ đến thăm nàng lúc nào nhưng thân là nam nhân, không tiện tranh luận chuyện nào, mỉm cười đáp: “Thấy muội thế này, ta yên tâm rồi.”
Long Bảo Bảo ở cạnh cũng nháy mắt, bất mãn lên tiếng: “Long Vũ, muội quên ta hả.”
“Ha ha, sao lại quên, tiểu long khả ái.” Long Vũ khẽ ôm Long Bảo Bảo lại, cười bảo: “Tiểu long tham ăn, phải giảm béo thôi, không sẽ thành quả bóng mất.”
“Hắc hắc ...còn ta nữa, Tiểu Vũ, ta rất nhớ muội.” Tử Kim thần long xòe hai tay ra.
“Xú long là ngươi? Lại hóa thành nhân hình cơ đấy.” Long Vũ cười hi hi, gõ ngay một nhát lên trán con rồng du côn.
Long Bảo Bảo vặn mình, nháy mắt: “Long Vũ, ta rất nhớ muội.”
“Tiểu quỷ này, nhớ ta sao lại nhìn sang hướng khác chảy nước miếng.”
“Đâu có đâu.” Long Bảo Bảo vội đưa đôi kim hoàng tiểu trảo tử lên lau khóe miệng, bất mãn lẩm bẩm: “Lừa đảo.”
Long Vũ mỉm cười: “Ta lại không biết tiểu quỷ ngươi chắc, không phải thấy tiên quả viên trên đảo mới nhớ đến ta sao.”
“Phải, à, không phải.” Long Bảo Bảo lộ tẩy, hiếm khi nó ngượng ngập như thế.
“Hừ, hai con rồng các ngươi đừng gây loạn, chốc nữa ta sẽ hái cho một ít, nhưng đừng có mò đến đó.” Long Vũ dặn dò, nàng từng quen cả hai, đương nhiên hiểu tập tính của chúng.
Thần Nam và nàng lên đảo, khắp nơi nở đầy hoa, vừa đi vừa bàn luận.

Cổ Tư và hai con rồng bám theo.
“Long Vũ, muội vẫn khỏe chứ?”
“Muội vẫn khỏe, sư phụ rất chiếu cố, không tiếc hao phí công lực đề thăng tu vi cho muội.”
“Có thời gian nên về thăm nhà.”
“A a, quả dưa ngốc không phải bảo muội về thăm ca ca, triệt để giải khai tâm kết? Yên tâm đi, không sao đâu, lần trước muội biết ca ca đến thăm, cao thủ trên đảo phát hiện huynh ấy, muội thật cao hứng, không ngờ lại thoát được tử vong tuyệt địa.”
“Muội biết hết rồi?”
“Đúng, mau nói tình huống cụ thể đi.”
Hai người tản bộ trên đảo, vừa đi vừa trò chuyện, lời lẽ tuy bình thường nhưng bao hàm lời chúc phúc đối phương thật lòng.
Đến lúc trời tối, ngoài xa truyền lại tiếng cười của mấy thiếu nữ mới khiến hai người tỉnh lại.
Bất giác, họ quay về theo đường khác, mấy thiến nữ ngoài xa cũng trẻ tuổi như Long Vũ, đang cười hi hi nhìn cả hai.
“Long Vũ sư muội, là ai đấy? Mau giới thiệu cho chúng ta nào.”
Mấy thiếu nữ đang trêu Long Vũ.
Long Bảo Bảo đang thoải mái nằm trong lòng một thiếu nữ, vừa gặm chu quả, ấp úng: “Ta… biết là ai… bất quá… ta muốn ăn tiếp một quả tử kim linh chi.”
“A, tiểu long còn chưa ăn đủ sao?” Mấy thiếu nữ phát hiện Long Bảo Bảo rồi, hiển nhiên bị nó hấp dẫn, cho rất nhiều đồ ăn ngon.
Tử Kim thần long đang ngồi trên một tảng đá, thở dài: “Rồng cũng phân biệt đối xử, bực chết thôi.”

Tia tịch dương cuối cùng tắt đi, sắc trời tối hẳn.
Mấy tòa chủ đảo cách đó không xa lắm, có bảy cây thông thiên thạch trụ đột nhiên bùng lên thần quang sáng lòa, chiếu rạng hải vực khiến hoa đảo sáng như ban ngày.
Long Vũ tỏ vẻ lo lắng: “Không ngờ thần quang lại sáng như ban ngày.”
Thần Nam cả kinh: “Chuyện này… là sao?”
“Ngoại giới đồn đại nhiều về Phiêu Diêu phong, nhưng huynh có biết nó thật ra là thế nào không?”
Thần Nam lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
“Kì thật, nơi này không là thánh địa cổ tiên nhân cư trú, ngược lại nơi này không phải thiện địa, sư môn muội chỉ phụng mệnh tổ tiên ở lại đây bảo vệ.”
“Chuyện này…” Lần đầu tiên Thần Nam nghe thấy chuyện này.
“Tương truyền, ở đây phong ấn bảy nhân vật loạn thiên động từ Thái cổ thời đại.”
“Cái gì?” Thần Nam cả kinh, đó là bí ẩn cực lớn.
“Cổ lão truyền thuyết cho biết trên đời có bảy toàn thánh sơn mà thần ma không phá được.

Từ Thái cổ thời đại bảy nhân vật loạn thiên động địa bị phong ấn trong thần sơn, vô tận tuế nguyệt trôi qua, bảy Thái cổ cường giả không chết mà có xu thế phá ấn.

Bảy tòa thần sơn bị họ luyện hóa thành bảy thạch trụ.”
Đó là tin tức kinh động, bảy nhân vật có thể loạn thiên động địa từ thời Thái cổ lại bị phong ấn tại đây, truyền tin này đến tu luyện giới tất nhiên sẽ dẫn đến phong ba.
“Bảy tòa bị bố trí Thái cổ cấm kị trận pháp thành hình bắc đẩu thất tinh.

Qua bể dâu, chìm nổi cùng vô vàn năm tháng, bảy tòa thánh sơn dần có biến hóa, bảy Thái cổ nhân vật thủy chung bất diệt.

Cứ thế này, sớm muộn họ cũng đánh tan thánh sơn.

Chỉ là đại tộc bảo vệ thánh sơn đã không còn ai, sư môn muội là một nhánh, vô lực cải biến tình hình.”
“Vậy bảy Thái cổ nhân vật sẽ xuất thế, không ngăn lại được sao?”
Long Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sư môn muội còn muốn tiếp tục không?”
“Tuân tòng tổ mệnh.”
“Đúng là khó tin.” Thần Nam thở dài, không ngờ Phiêu Diêu phong trong truyền thuyết lại là một nơi thế này
Long Vũ nói: “Lúc muội mới nghe thấy cũng vô cùng kinh hãi.

Thất thánh sơn đã bị luyện hóa thành bảy cây thạch trụ, ngày sụp đổ không còn xa, nhất là sau thiên địa đại biến, thánh sơn biến hóa càng rõ…”
“Cái gì, sau thiên địa đại biến…” Thần Nam cảm giác mồ hôi lạnh chảy ra.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi